Anh vừa dứt lời, cả phòng riêng bỗng chốc rơi vào im lặng, sắc mặt mỗi người mỗi vẻ.
Một lát sau, có tiếng người vừa cười vừa trách vang lên, "Anh Thừa làm thế là không được rồi."
Ý người nọ là gì, không cần nói cũng biết.
Ở đây có ai lại thừa nhận người mình dẫn đến đây là bạn gái đâu chứ? Toàn là chơi qua đường mà thôi.
Nhưng người ta đúng là có năng lực dẫn người đi giữa chừng thế này, chỉ có điều hơi gây mất hứng một tí.
Trong tiếng ồn ào lời qua tiếng lại của đám người, Phó Đình Hựu đặt ly rượu xuống bàn, mỉm cười lên tiếng, "A Thừa cũng thật là, dẫn bạn gái đến đây mà chẳng thèm nói với tôi một tiếng, hại mọi người chiêu đãi không được chu đáo gì cả."
Úc Thừa lắc đầu, "Là thiếu sót của tôi, bữa tiệc rượu hôm nay cứ tính hết cho tôi."
Hai người đối đáp qua lại vài câu đã khiến sắc mặt mọi người có mặt tại đây dịu đi không ít, Lương Triều bắt chéo chân, đưa mắt đánh giá Hoài Hâm một lúc, lại cau mày nói, "Anh Thừa tự phạt ba ly rồi hãy ra về."
Úc Thừa cười nhạt, "Được."
Ba ly được rót đầy rượu vodka đến từ Ba Lan có nồng độ cồn vượt mức 90 độ, nguyên chất không pha.
* Rượu được nhắc đến có thể là Spirytus Rektyfikowany với nồng độ cồn lên đến 96%, và được khuyến cáo là không nên uống trực tiếp.
Trước mặt bao nhiêu người, Úc Thừa nâng ly rượu lên, "Tôi kính mọi người."
Hoài Hâm nhìn quả táo Adam của anh liên tục nhấp nhô, Úc Thừa ngửa đầu nốc cạn ly rượu. Tiếng ly rượu đặt xuống mặt bàn bằng kính lanh lảnh vang lên, vẻ mặt người đàn ông vẫn không hề thay đổi, căn phòng bỗng chốc rơi vào yên tĩnh, ngay một giây sau đó lại chìm trong những tràn vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
"Đô của anh Thừa đỉnh quá!"
"A Hựu, cậu giúp tôi thanh toán hoá đơn tối nay của mọi người." Giọng nói trầm khàn quyến rũ khó cưỡng, Úc Thừa đảo mắt một vòng, gật đầu chào, "Mọi người ở lại chơi vui vẻ nhé."
Đưa mắt ra hiệu với Phó Đình Hựu, Úc Thừa không nán lại thêm, kéo tay Hoài Hâm đi thẳng ra ngoài.
Anh đi rất nhanh, Hoài Hâm không theo kịp, gần như phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp bước chân của anh.
Đôi giày cao gót mới mua lại mang lâu nên đau chân, cô thở hồng hộc, suýt nữa đã vấp ngã, "Úc Thừa!"
Người đàn ông quay lại, đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy. Trái tim Hoài Hâm khẽ thót lên, rồi anh bỗng khom người, ngồi xuống bế bổng cô lên.
Cả người như chợt bay lên không trung, Hoài Hâm kêu lên thảng thốt.
Úc Thừa giữ nguyên tư thế này bước thẳng vào thang máy. Xung quanh người đến kẻ đi, thấy thế ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía này, Hoài Hâm giãy giụa đấm vào người anh mấy cái, gằn giọng, "Anh thả em xuống!"
Úc Thừa mặc kệ cô quậy quọ, hai tay mạnh mẽ ghìm chặt lấy cô.
Trong thang máy còn có hai ba người khác nữa, mặt Hoài Hâm đỏ lựng lên, đành vùi mặt vào hõm cổ của anh, cảm nhận được cơn nóng rừng rực như muốn thiêu cháy cả cô.
Quét thẻ mở cửa vào phòng, Úc Thừa ném cô lên giường, ngay sau đó phủ người xuống, dữ dằn hôn lấy cô.
Mùi vodka nồng nặc xộc thẳng vào trong, Hoài Hâm vốn đã chếnh choáng giờ lại càng khó thở, "Ưm... ưm!"
Cô gắng sức đẩy mạnh người đang đè mình ra, nhưng anh vẫn sừng sững như núi, mấy đầu ngón tay luồn vào tóc cô, ấn mạnh xuống gáy cô tạo điều kiện cho nụ hôn này càng sâu thêm.
Hơi cồn phả ra nhiệt độ nóng hừng hực, Hoài Hâm cảm thấy mình sắp bị anh bóp nát và khảm vào lòng anh, đôi môi bị anh cắn mạnh đến rươm rướm máu. Hoài Hâm gắng nhịn đau, ngay khi cô nghĩ mình gần như sắp ngạt thở đến nơi, cuối cùng Úc Thừa cũng chịu buông tha cho cô.
Hoài Hâm xụi lơ đổ người xuống giường, thở hổn hển, chưa kịp lấy lại tinh thần, cằm lại bị siết chặt, anh nhoài người đến chất vấn, "Em có biết tên Sở Tuân ấy là ai không mà dám nhận lấy thuốc lá của gã?"
Những người có mặt tối nay đều có xuất thân phức tạp, có thể đến bữa tiệc này thì chẳng phải là nhân vật tầm thường. Gia đình Sở Tuân tuy bên ngoài làm về ngành du lịch, nhưng thật ra lại rất thân với Lương Triều, sau lưng đều kiếm tiền nhờ vào "vùng xám".
Đây là lần đầu tiên Úc Thừa nổi giận thế này, bỗng dưng bị anh quát, Hoài Hâm nhanh chóng tỉnh táo lại, lờ mờ nhận ra mình đã phạm phải sai lầm nào đó, có lẽ là do bình thường được anh cưng chiều quá nên cô sinh hư rồi.
Cô khẽ chớp hàng mi, đôi mắt bắt đầu ngân ngấn nước.
Tủi thân, ấm ức, có cả tự trách, và cả sự bối rối, bất lực.
Cô cố tình nhận thuốc lá từ tay họ Sở kia, cố tình ngồi gần anh ta cũng chỉ vì ghen với Linda. Tuy khi nói chuyện với đối phương, Úc Thừa vẫn luôn giữ khoảng cách, không có gì để chỉ trích, nhưng trong lòng cô vẫn thấy khó chịu.
Đây không phải lỗi của anh, mà là do bữa tiệc tối nay, do tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc, tất cả đều khiến cô cảm thấy bứt rứt khó chịu. Chuyện này khác hẳn với mấy trò đùa trẻ con của đám Nhiêu Dĩ Kiệt, cô có thể ngồi cùng đám người này cũng chỉ bởi vì mang danh "bạn gái" của Úc Thừa mà thôi, cô tên là gì cũng chẳng quan trọng.
Chính vì suy nghĩ không cách nào kiểm soát này đã khiến Hoài Hâm nhận ra rằng, có lẽ cô chẳng đủ trình để hoà mình vào cuộc chơi này.
Cô có thể cùng anh chơi, cùng anh lên giường, nhưng cô không thể ngăn cản Úc Thừa quay trở về Hong Kong.
Về sau anh sẽ càng dấn thân vào trò chơi này càng sâu, đến lúc đó liệu anh có thể bứt ra được hay không? Cô không biết, cũng cảm thấy sợ hãi.
Ban đầu cô còn cố tình giả vờ không quan tâm, nhưng tận sâu đáy lòng vẫn mong Úc Thừa có thể đưa mình rời đi, nhưng Hoài Hâm lại không muốn chủ động lên tiếng.
Cô để ý đến thái độ của anh, thế nên càng hi vọng anh có thần giao cách cảm thoả mãn mong ước của cô, khiến cô an tâm.
Thế nhưng...
Nếu đứng từ góc nhìn của anh, chắc chắn anh cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Có lẽ anh sẽ chẳng thể hiểu được những tâm sự cứ day dứt mãi ở trong lòng cô.
Hoài Hâm nằm bất động trên giường, tủi thân quay mặt đi, đuôi mắt hoe đỏ nhìn sang chỗ khác.
Cô biết Úc Thừa lo cho mình nên mới tức giận, nhưng cô không thể kìm được nỗi ấm ức đang trào dâng trong lòng.
Hoài Hâm vùi vào chăn lặng lẽ rơi nước mắt, khẽ khàng hít mũi, dáng vẻ tội nghiệp giống như bị cả thế giới quay lưng.
Một thoáng sau, tiếng thở dài nặng nề rơi xuống.
Úc Thừa lại khom người, dịu dàng ôm cô vào lòng.
Anh đỡ lấy gương mặt cô, cẩn thận đặt xuống đôi môi cô một nụ hôn, kế đến là bên má, mũi, và đôi mắt, dịu dàng vỗ về.
"Em bé đừng khóc nữa."
Anh vừa vỗ lưng cô vừa cất giọng dỗ dành, "Là lỗi của anh, do anh suy nghĩ không chu toàn."
Hoài Hâm vùi vào lòng Úc Thừa, nức nở vài tiếng, đôi mắt tròn xoe nhìn anh, "Anh làm gì mà không chu toàn..."
Vẻ mặt biết rõ mình có lỗi, nhưng vẫn mong anh tìm lý do để bào chữa cho mình trông cực kỳ đáng thương.
"Lẽ ra ngay từ đầu anh không nên để em gặp những người này." Úc Thừa khẽ cười than thở, hôn lên vành tai mịn màng của cô, "Anh nên bảo vệ em thật tốt, phải giấu em đi, không để cho người khác nhìn thấy em."
Ban đầu anh yên tâm để cô xuất hiện là vì nghĩ Phó Đình Hựu có thể kiểm soát được những người này, có cậu ta ra mặt thì hẳn sẽ không có rắc rối gì.
Nhưng anh lại quên mất cô vẫn chỉ là một cô bé.
Vành tai Hoài Hâm ửng đỏ, hàng mi còn vương nước mắt, cô thấy xấu hổ nên cúi đầu làu bàu, "Chuyện này không thể tính là lỗi của anh được."
"Là anh sai."
Úc Thừa cụp mắt nhìn cô chăm chú một lúc, tuy khoé môi vẫn giữ nụ cười, nhưng giọng nói lại ghìm rất thấp.
"Anh sai vì đã khiến em không có đủ lòng tin với anh."
Đôi mắt đen láy của anh tựa như một đầm sâu không thấy đáy, cô cuộn chặt mấy đầu ngón tay, trái tim dồn dập như trống vang -- hoá ra anh hiểu hết.
Anh có thể hiểu cô.
"Nhưng quả thật anh có hơi ghen, khi nghe thấy em nói chỉ là trò chơi mà thôi, và cả khi em nhận lấy thuốc lá từ tên Sở Tuân kia." Giọng Úc Thừa trầm ấm, anh giả vờ hung dữ véo mặt cô, "Anh tưởng rằng em không ngại chơi trò này với người khác."
Úc Thừa xoa đầu cô, khoé môi cong lên bật cười khe khẽ, "Anh biết."
"..."
"Vì Linda sao? Cả cuộc trò chuyện chỉ có mình cô ta độc thoại, anh không hề nghe cô ta nói." Đuôi mắt anh nhướng lên, giọng thật thấp thật trầm, "Anh chỉ mải lo nhìn em thôi."
Như một viên đá nhỏ đáp xuống mặt hồ tĩnh lặng, gợi lên những gợn sóng dập dờn.
Hoài Hâm hừ một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo, "Nhìn em làm gì?"
Úc Thừa mỉm cười đổ người xuống thấp hơn, hơi thở ấm áp mơn man lướt qua gò má của cô, "Em nói xem."
"Em không biết." Hoài Hâm kiêu ngạo quay mặt sang chỗ khác.
Úc Thừa nhìn cô, thở dài đầy ẩn ý, "Nhìn em bé nhà anh không nhận thức được thân phận của bản thân."
Hoài Hâm bỗng quay đầu lại.
Một lát sau, cô mới lầm rầm lên tiếng, giống như đang nói mớ, "... Nhận thức gì cơ?"
Có lẽ do đã say chếnh choáng, gò má cô ửng lên hai vệt đo đỏ, ngay cả chóp mũi cũng phớt hồng. Hàng mi cong vút giương lên, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước nhìn thẳng vào anh.
Sóng nước lấp loáng, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng yêu thương.
Úc Thừa nghĩ thế liền nghiêng người hôn cô, mút lấy đôi môi mềm mại ấy.
Hoài Hâm lại ngã xuống giường, suối tóc đen nhánh xoã tung trên tấm chăn mỏng, quấn quanh giữa những kẽ tay của anh, mắc vào khuy măng sét, quấn lấy nhau, tựa như quan hệ giữa hai người, đã sớm chẳng thể nói rõ ràng.
Úc Thừa tóm chặt cổ tay cô, hơi thở dồn dập phả ra giữa những nụ hôn nồng nhiệt, "Em là bạn gái của anh."
Hoài Hâm biết mọi chuyện nào có đơn giản như thế, nhưng nụ hôn nóng bỏng của anh khiến cô chẳng thể nào suy nghĩ sâu xa thêm.
Mùi rượu Vodka xộc thẳng vào, ngay lập tức Hoài Hâm cảm nhận được một vị cay nồng.
Cô nhớ ra vừa nãy anh đã vì cô mà nốc cạn ba ly rượu nguyên chất hơn 90 độ, nếu đổi lại là người khác thì e rằng đã thất thố từ lâu, lòng cô bỗng chốc mềm nhũn.
Haiz, nghĩ nhiều để làm gì?
Cô thích anh như thế, thích gương mặt của anh, thích con người của anh, thích được ở bên anh, làm gì cũng vui vẻ, thế thì cô còn suy nghĩ nhiều làm gì chứ?
Hoài Hâm bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, cổ tay mảnh khảnh chạm vào khuy măng sét. Úc Thừa khom người, dịu dàng ôm lấy cô.
Ngọn đèn chùm trên đỉnh đầu hắt xuống những tia sáng chói loá, màn cửa cũng chẳng đóng kín, dù cô biết rõ bên ngoài chẳng có ai nhìn thấy, nhưng cảm giác lại càng trở nên nhạy cảm hơn khi ở trong tình huống thế này. Bóng đêm dần bị sự dịu dàng chinh phục, từng đợt từng đợt sóng dâng lên rồi lại rút đi, Hoài Hâm vô thức dán chặt anh hơn, song anh bỗng dừng lại.
Úc Thừa chống tay vây lấy hai bên vai của cô, giọng khản đặc gần như mất tiếng, cực kỳ gợi cảm, "Tiểu Hâm."
"..."
"Em có biết anh thích em lắm không?"
"..."
"Làm bạn gái anh nhé, được không em?"
Hoài Hâm mở mắt ra, người đàn ông trước mặt như đón lấy ánh sáng từ phía sau, gương mặt mờ ảo khuất trong tranh tối tranh sáng.
"Được không bé?"
Trái tim vốn đã tê liệt vì chất cồn, nhưng chẳng hiểu vì sao lại bắt đầu rộn ràng nhảy nhót.
"Em phải biết rằng..." Anh lại cúi người, không cho Hoài Hâm có cơ hội phản ứng, dứt khoát khoá lấy môi cô, "Anh phải lòng em mất rồi."
Lời này tựa như một lời chú giải, chiếc giày cao gót đang treo lủng lẳng trên mắt cá chân bỗng chốc rơi thẳng xuống đất.
Úc Thừa hôn cô say đắm, bàn tay Hoài Hâm túm chặt lấy tấm chăn, trong đầu bỗng chốc nảy lên một ý nghĩ như vừa thoát khỏi cơn mơ.
Hoá ra... hoá ra cái cô muốn nghe chính là câu nói này.
Phụ nữ đúng là động vật nông cạn.
Muốn anh mạnh mẽ đứng ra bảo vệ cô, cũng muốn được anh tôn trọng hỏi ý kiến của cô, hơn hết là muốn anh thổ lộ tình cảm của mình, phong độ đặt bản thân anh vào vị trí yếu thế hơn.
Hoài Hâm nghĩ, dù là Bắc Kinh hay Hong Kong thì cũng đều giống nhau cả thôi, cô không cần phải bận tâm đến nó làm gì, hãy chấp nhận mối quan hệ dây dưa muốn cắt lại cắt không đứt, muốn để tâm lại càng loạn thêm này đi thôi.
"Một phút vui vầy" chính là định nghĩa chính xác nhất về mối quan hệ hiện tại của hai người, cô chẳng có nhiều thời gian để lo lắng những chuyện vô ích. Cô chỉ cần hiện tại, ngay bây giờ, nắm chặt lấy người trước mắt.
Anh lại bắt đầu thủ thỉ gọi cô là em bé, nắm chặt tay cô rồi buông xuống những nụ hôn rải rác. Hoài Hâm đã sớm phát hiện ra Úc Thừa là người thích kiểm soát, anh cũng không hề dịu dàng, nhưng trong lòng cô lại phủ đầy cảm giác thoả mãn khó nói.
Hoá ra cô cũng có chút vấn đề. Hoặc có thể nói rằng, xưa nay cô vốn đã thế, vì là tác giả, vì những chuyện đã từng trải qua thời thơ ấu, vì sự đồng cảm và khả năng chịu đựng trên phương diện tình cảm quá lớn khiến cô càng trở nên khác biệt với mọi người.
Mức độ tiếp thu nỗi buồn của cô rất thấp, nhưng khả năng chấp nhận vui vẻ lại rất cao. Thế nên, những biện pháp thông thường không đủ "đô" để khiến cô hoàn toàn mở rộng lòng mình.
Thế nhưng anh lại biết.
Anh hiểu rất rõ làm cách nào để dỗ dành an ủi cô, khiến cô vui.
Bọn họ cùng nhau điên cuồng bất chấp mọi thứ. Dưỡng khí dần cạn kiệt, trong phòng chỉ còn lại hương vị của tình yêu. Hoài Hâm an tâm ngủ thiếp đi trong cái ôm siết chặt gần như ngạt thở của người đàn ông.
Sáng hôm sau, bọn họ lại ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời lên cao. Tối qua xem như đã thổ lộ hết lòng mình, tâm trạng Hoài Hâm vô cùng ngọt ngào, vừa xoay người đã đón lấy cơn mưa hôn đầy dịu dàng của anh.
Cô nhấc tay, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt anh, đôi mắt hoa đào sâu thăm thẳm, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng đỏ mọng, góc mặt cực kỳ hoàn hảo, ánh mắt cô không sao giấu nổi sự si mê của bản thân.
Người đàn ông rủ hàng mi, nhìn cô với ánh mắt trầm lắng.
Một thoáng sau, anh siết chặt lấy đầu ngón tay của cô, kéo xuống đặt lên vị trí trái tim mình.
"Em còn nhớ tối qua đã đồng ý với anh chuyện gì không?" Giọng Úc Thừa rất khàn, anh cúi đầu hôn lên mấy đốt ngón tay của cô.
Hoài Hâm hấp háy đôi mắt, "Chuyện gì cơ?"
Lúc này anh không thèm tiếp tục chiều chuộng để cô giả ngu nữa, khẽ véo vào lòng bàn tay cô như muốn trừng phạt, vờ nhào người sang, "Có cần anh giúp em nhớ lại không?"
Đôi mắt Hoài Hâm cong tít lên, cô đầu hàng lên tiếng, "Được rồi, em biết rồi mà."
Cô trở mình tì lên bờ vai anh, rồi lại ngước lên gật đầu, "Ừm, làm bạn gái của anh."
Úc Thừa ngửa mặt, lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào. Hoài Hâm lại hạ người xuống, thích thú lấy ngón trỏ chọc vào lồng ngực rắn chắc của anh.
"Đã thế này rồi..." Cô ung dung vẽ một vòng tròn, âm cuối đảo một vòng, dịu dàng lên tiếng, "Chẳng lẽ em còn đường nào để từ chối sao?"
Hô hấp Úc Thừa trở nên nặng nề, ánh mắt sâu thẳm, nhưng anh lại có thể nhìn thấu vẻ mặt khoái chí vì đã đạt được mục đích của cô.
Anh biết cô đang rất ngứa đòn, nếu không vì lát nữa phải ra sân bay thì anh chắc chắn sẽ khiến cô khóc đến ướt gối mới thôi.
Hôm nay bọn họ sẽ lên đường quay trở về Bắc Kinh, những địa điểm tham quan ở Macao hai người đều đã đến check in cả rồi, chỗ nào nên chơi hay nên ăn cũng đã đi gần hết, bọn họ sửa soạn thu dọn vali rồi ra sân bay.
Trước khi đi, hai người đến tạm biệt Phó Đình Hựu, anh ấy vừa nhìn liền biết hai người đã làm hoà, cười trêu rằng trước đây chưa thấy A Thừa để ý người nào như thế.
Hoài Hâm được hời còn khoe mẽ, lấy lòng đáp lại, tối qua may mà có anh Phó ra mặt giải quyết mọi chuyện nên mới có thể giúp A Thừa và cô tránh được một kiếp.
Chỗ cần anh ấy ra mặt không chỉ có mỗi nơi đây, nếu A Thừa đã công nhận cô nhóc này, vậy thì anh ấy phải giải quyết tốt mọi chuyện. Mọi người đều là người thông minh, nói một câu thì cũng nên biết điều hiểu ý.
-- "Dỗ bạn gái vui vẻ" chính là lý do hiệu quả nhất, bởi vì nếu đổi là đám người kia thì chắc chắn họ cũng sẽ làm thế.
Ánh mắt Phó Đình Hựu đảo một vòng quanh hai người, rồi lại cụp mắt mỉm cười, nói khách sáo quá rồi.
Về đến nhà đã hơn mười giờ tối, hôm nay cũng là ngày nghỉ lễ cuối cùng, bọn họ như vừa từ một nơi thế ngoại đào viên trở về, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài, nên không hề nhận ra thời gian đang trôi qua vùn vụt.
Đến khi đứng trước cửa nhà, Hoài Hâm mới cảm giác được sự tồn tại của trọng lượng, và trái tim cũng đã quay lại vị trí ban đầu.
Tuy hai nhà rất gần nhau, nhưng chỉ một lát nữa thôi hai người sẽ phải tạm biệt nhau rồi, lòng cô bỗng chốc dâng trào cảm giác quyến luyến, sợ rằng ngày mai sẽ không được gặp lại anh. Sau khi nụ hôn dịu dàng của Úc Thừa kết thúc, cô vẫn chưa chịu buông tay.
"Anh ơi..."
Úc Thừa giúp cô vén tóc ra sau tai, dịu dàng cất giọng, "Hửm?"
Hoài Hâm ngước mắt lên, vẻ mặt trông đến là ngây thơ, bắp chân mảnh khảnh mập mờ cọ nhẹ vào ống quần tây của anh, bóng gió ý nhị nhìn sang nhà anh, bờ môi đỏ như son cong cong, "Em muốn vào nhà."
Dường như có mội sợi dây nào đó bỗng căng ra, Úc Thừa chợt nheo mắt lại.
Anh hạ tầm mắt, sự mập mờ như dập dờn trong ánh mắt ấy, loé lên ẩn ý sâu xa khó đoán, "Tiểu Hâm, đã trễ lắm rồi, em vẫn quyết đi vào sao?"
Dừng một lúc, cô lại hỏi, "Lẽ nào anh không muốn?"
Sáng sớm hôm nay cô đã chọn một lớp make up khá là công phu, Úc Thừa cúi đầu nhìn cô, không đáp lời ngay.
Hoài Hâm nhấc cằm nhìn anh một lúc, khoé môi vẽ lên một nụ cười rực rỡ.
Chưa kịp dứt lời, cả người cô đã bị bế bổng lên, Úc Thừa cười gằn, thẳng thừng tuyên bố với cô, "Cuộc họp sáng mai em vắng mặt chắc rồi."
Hoài Hâm cứng đờ cả người.
-- Cái gì??? Mai có cuộc họp sáng ư!!! Cô quên mất tiêu a a a a a a a a!!!
"Đợi đã!" Hoài Hâm giãy giụa muốn nhảy xuống, "Em thấy tối nay mình nên nghỉ ngơi cho tốt..."
"Muộn rồi em."
Âm cuối của người đàn ông vừa rơi xuống, cánh cửa cũng đóng sầm lại.
Trên hành quay lại sự yên tĩnh vốn có.
***
Jeongie:
Đôi chim ri chính thức đến với nhau rồi.
Phân đoạn trong giới thiệu cũng đã xuất hiện rồi, nhưng theo một chiều hướng khác. =)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]