Hoài Hâm, "..."
Hoài Hâm, "..."
Hoài Hâm, "!"
"Đợi đã." Hoài Hâm tự phục khả năng phản ứng của mình, trong tình huống nước sôi lửa bỏng thế này mà cô vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, "Người quen sao? Nam hay nữ?"
Úc Thừa hơi dừng lại, bâng quơ hỏi, "Bé để ý à?"
"Đương nhiên rồi."
Hoài Hâm nhướng mày, hỏi lại, "Chẳng phải chính anh cho phép em nhỏ nhen một chút cũng không sao mà."
Úc Thừa buông rèm mi, đôi môi khẽ cong, không ừ hử gì.
Hoài Hâm đảo mắt một vòng, "Chẳng lẽ là nữ thật sao?"
Lúc này anh mới chịu lên tiếng, "Nếu phải thì sao?"
"Ai đấy?"
"Để ý vậy à?" Úc Thừa cười, "Tôi chỉ đi lấy đồ thôi."
Không biết có phải ảo giác hay không mà Hoài Hâm láng máng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang, có lẽ chỉ một giây sau sẽ có người đến gõ cửa.
Cô bực bội vò tóc, nhưng vẫn giọng điệu lại được ngụy trang một cách điêu luyện, "Anh à, giờ này đã khuya, có khi người ta đã ngủ rồi ấy chứ."
"Hẳn là chưa đâu." Anh dịu dàng nói, "Bọn tôi vừa từ thị trấn về mà."
Hoài Hâm nghẹn họng, nhanh chóng hùng hồn đáp lại, "Dù có là thế thì đêm hôm khuya khoắt sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy."
Úc Thừa cười.
Giọng anh vô cùng êm tai, trầm khàn ung dung, tựa như cơn sóng nhẹ nhàng lướt qua.
Anh hỏi, "Chẳng lẽ bé không muốn tôi đi?"
"..."
"Vì sao?" Anh vẫn giữ ý cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-som-chieu/2501055/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.