Hoài Hâm nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn không lý giải được tâm trạng hiện giờ của mình là thế nào.
Cô cảm thấy nơi nào đó trong lồng ngực vừa mềm vừa tê, giống như nhận được một cái chạm cực kỳ cẩn thận và đầy an ủi. Cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, cuối cùng đành nghiêng người vùi vào chăn quấn một vòng, như thể chỉ có tư thế này mới có thể giữ lại chút ấm áp khó có được nơi lồng ngực kia.
Hoài Hâm áp mặt lên chiếc gối mềm như bông, nhấm nháp chút cảm xúc ở trong lòng lúc nãy, một hồi lâu sau lại cười tủm tỉm.
Phải làm sao đây.
Anh ấy dịu dàng quá đi mất.
Khiến người ta vô thức đắm chìm, chẳng còn sức lực để điều tra xem liệu anh có thật lòng hay không.
Thật ra cô không phải là người thích khóc nhè trước mặt người khác, nhưng từ khi biết anh, số lần khóc lại tăng lên, như một đứa trẻ ngang ngược, lúc nào cũng tin rằng mình vẫn luôn được đối xử tốt vô điều kiện.
Lạ một điều là, cô hành động trắng trợn như thể đã nắm chắc rằng anh sẽ chiều theo ý cô.
Hoài Hâm nghĩ thế, kéo chăn lên cao, vùi mình vào sâu hơn.
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Hoài Hâm đã đặt báo thức từ sớm, sau khi thức dậy, cô vội vàng trang điểm rồi sửa soạn đâu vào đấy. Hôm nay phải trở về, cô nhanh nhẹn thu dọn hành lý, kiểm tra một vòng quanh phòng xem có để quên gì hay không, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-som-chieu/2501022/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.