Chương trước
Chương sau


Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Dựa theo kinh nghiệm hai vòng game trước, ngay khi vào game hệ thống sẽ luôn cho người chơi một khoảng thời gian tiến hành tiếp tế.
Ai ngờ vừa vào phó bản thứ ba, trên người có đầy đủ vàng bạc tiền tài nhưng lại không có chỗ để tiêu.
Trong kho tùy thân của Tô Hàn có không ít hàng tồn tích trữ, cho nên vẫn ổn định vui vẻ.
Một số không có kho tùy thân hay hàng tồn kho không nhiều thì vào lúc này chắc hẳn không khỏi cảm thấy lo lắng.
Vì vậy lúc này trên mặt tỏ ra lo lắng nhất định là người chơi.
Đến 9 giờ sáng, hệ thống phát ra thông báo "Từ trường xung quanh dị thường, la bàn mất hiệu lực, du thuyền bị mất phương hướng."
Tô Hàn ngay lập tức phản ứng lại.
Các du thuyền lớn cách một khoảng thời gian sẽ cập bến nghỉ ngơi thuận tiện tiến hành tiếp tế.
Du thuyền bị mất phương hướng đồng nghĩa với việc nó sẽ vĩnh viễn không bao vào được bờ, không thể tiếp tế được.
Thức ăn trên du thuyền dần dần bị ăn sạch, nước ngọt cạn kiệt.
Nỗi tuyệt vọng từng bước từng bước cận kề cái chết đủ khiến mọi người sụp đổ.
Xui xẻo hơn là trong phó bản có 800 người chơi, 200 NPC.
Người chơi biết đây là trò chơi tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.
Một khi thiếu đồ ăn uống là lập tức tìm cách, đến lúc đó tình hình chẳng mấy chốc sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn.
Nghĩ đến đây Tô Hàn khá là không biết làm sao, cô chỉ muốn chơi offline một mình, nhưng luôn có người muốn kéo cô xuống nước, lôi cô chơi online.

Lúc này trên du thuyền phát loa "Thông báo thông tin khẩn cấp, từ trường xung quanh dị thường, du thuyền khó đi về phía trước.
Chúng tôi đang liên lạc với trung tâm chỉ huy, xin mọi người hãy bình tĩnh.
Ngoài ra, thời gian dùng cơm ở phòng buffett đổi thành 10:30 – 12:30, 17:30 – 19:30, xin mọi người nói lại với nhau."
"Xin nhắc lại, thông báo thông tin khẩn cấp,..."
"Đối với vấn đề ăn uống đầy đủ của gần 1000 người, kho hàng trên thuyền duy trì được bao lâu chứ?" Tô Hàn lắc đầu than thở, nhận ra độ khó phó bản ngày càng khó.
Màn ba của trò chơi vừa mới vào phó bản đã là không khí hỗn loạn rồi.
Có một máy lọc nước trong căng tin, lúc này có một số người đang xếp hàng lấy nước.
Vật tư Tô Hàn dồi dào nên lười đi cướp nước với người khác, ăn xong đồ nướng liền trở về phòng nghỉ ngơi.
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam.
Mấy con mén reup!!]
**
Trong phòng 106, cửa ra vào và cửa sổ đều được đóng chặt, ba người đàn ông trưởng thành tụ tập với nhau để bàn bạc âm mưu.
Một người mở miệng đặt câu hỏi "Vệ Trung, kế hoạch tiến hành sao rồi?"
"Tôi đã bỏ thuốc độc vào tất cả các thùng nước uống trên tàu, ngắn nhất là ba tiếng, lâu nhất là mười tiếng.
Ai uống nước khoáng sẽ bị ngộ độc." Người đàn ông tên Vệ Trung dửng dưng nói.
"Thuốc độc bỏ vào nước bị loãng có chắc còn hiệu quả không?" Người hỏi tỏ vẻ hoài nghi.
Vệ Trung quay đầu từ chối trả lời câu hỏi ngu ngốc này.
Người thứ ba—— Cố Tư Nguyên khẽ cười "Yên tâm đi Đinh Nhất Khải, tôi với hắn đã xác nhận rồi."
[Tương tư (Sau khi pha loãng): Kịch độc, uống 50ml nước khoáng sẽ xuất hiện các loại triệu chứng bị bỏng miệng, khó nuốt, buồn nôn, nôn mửa; uống 100ml nước khoáng sẽ xuất hiện các triệu chứng đau quặn bụng, hôn mê, suy tuần hoàn, xuất huyết võng mạc; Uống hơn 200ml thì lập tức hôn mê, 3 giờ sau tự động tử vong.]
"Hay hơn cả là chỉ có người bị dính độc mới hiện thông tin trên.
Nếu như người khác, ví dụ như tôi kiểm tra thùng nước, chỉ nhìn thấy dòng chữ Nước suối đóng chai: 20L thôi."
Lúc này Đinh Nhất Khải mới yên tâm.
Hắn không ngừng cảm khái nói "Độc dược loại siêu hiếm quả thật lợi hại! Một chai thuốc là có thể đánh đổ cả một thuyền đầy người!"
"Không dễ như vậy đâu." Vệ Trung không chút lưu tình dội gáo nước lạnh "Trên thuyền tổng cộng 1000 người, không thể nào tất cả mọi người đều uống nước trên thuyền cả."
Nụ cười Đinh Nhất Khải không thay đổi "Nhưng phần lớn người sẽ uống thôi."
Cố Tư Nguyên cười hì hì nói tiếp "Cho nên là chúng ta chỉ cần làm chút việc kết thúc thôi."
Sắc mặt Vệ Trung mặt lạnh như băng, nhỏ giọng nói "NPC luôn ngu xuẩn như vậy.
Bọn họ ngây thơ cho rằng chỉ cần chịu đựng qua hai ngày sẽ có người tới cứu.
Đáng tiếc là cứu hộ vĩnh viễn sẽ không bao giờ tới."
Hàng hoá trên thuyền có hạn, không có cách nào để cho tất cả mọi người cùng sống sót được cả.
Nhưng nếu chỉ còn một vài người thì vấn đề sẽ đơn giản hơn nhiều."
"Coi như không thể diệt sạch toàn bộ 997 người còn lại thì cũng phải cố gắng hết sức giảm bớt số lượng đối thủ cạnh tranh càng nhiều càng tốt, điều này sẽ tốt với việc thông quan phó bản của chúng ta.
Mấy ngày trước mắt chịu khổ một chút, mười ngày sau coi như là đi nghỉ phép thôi."
Cố Tư Nguyên cười "Chỉ cần kế hoạch tiến hành thành công, việc thông quan dễ như trở bàn tay thôi."
**
Buổi chiều 5 giờ 30, Tô Hàn đúng giờ vào nhà ăn, nhưng sau khi vào phòng ăn, cô liền sững sờ—— Chỉ có hai, ba chục người đang ăn tối.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tô Hàn lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn.
Dưới tình huống cung cấp cơm nước miễn phí, bất kể có trữ hàng hay không thì người chơi hẳn cũng sẽ tích cực tới dùng cơm chứ.
Trong dự đoán của cô sẽ có rất nhiều người tới trước giờ để xếp hàng.
"Thật kỳ quái." Tô Hàn lẩm bẩm trong lòng.
Cô lấy một chút khoai tây chiên, ngồi trong góc quan sát tình hình, ngồi một bên ăn hết cái này tới cái khác.

"Rầm——" Chiếc ly rơi xuống đất, vang lên một tiếng thanh thuý.
Ngay sau đó một người phụ nữ té xỉu ngã ra đất, có vẻ như mất đi ý thức.
Nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, đưa người đến phòng y tế, cười đó cười giải thích với những người khác "Có lẽ thời tiết quá nóng, say nắng, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được."
Tô Hàn hạ mắt, che giấu vẻ khiếp sợ trong mắt.
Nếu như cô nhìn không lầm, người vừa rồi hiện ra "Độ no bụng: 86%, độ sạch sẽ: 81%, thể lực: 63%.
Tình trạng: Trung bình, ngộ độc thực phẩm."
Thế mà ngộ độc thực phẩm??
Tô Hàn nhìn đống đĩa trống trước mặt cảm thấy buồn nôn.
Trong nháy mắt cô không còn muốn ăn thức ăn ở phòng buffet nữa.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại cô không khỏi nghi ngờ, ngộ độc thực phẩm rốt cuộc là một khâu cần thiết của trò chơi hay là do người chơi gây ra?
Tô Hàn đứng lên quyết định đi phòng y tế nhìn chút.
Chẳng qua cô vừa mới tới cửa phòng y tế, từ khe cửa thấy trong phòng có người dùng dao găm đâm một nhát vào tim bệnh nhân trên giường.
Giây kế tiếp, bóng dáng bệnh nhân mờ dần, sau đó hóa thành ánh sáng trắng.
Tất cả đều xảy ra trước mắt quá mức doạ người, Tô Hàn mém chút nữa kêu thành tiếng, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, khôi phục bình tĩnh.
Trong phòng y tế, Cố Tư Nguyên huýt sáo một cái, cười vô cùng đắc ý "Lại giải quyết được một người."
Sau khi quan sát trước sau, Tô Hàn xác nhận trong phòng chỉ có một người.
Cô mím môi, lấy côn gỗ từ trong kho tùy thân ra, sau đó lặng lẽ đến gần, nện mạnh xuống, mục tiêu nhắm thẳng vào sau ót đối phương.
"Shi——" Cố Tư Nguyên mới giải quyết được một người, đang trong trạng thái thả lỏng, không nghĩ tới lại có người đánh lén.
Hắn đột nhiên bị ăn một gậy, cảm giác trước mắt biến thành màu đen, nhưng không chút do dự tại chỗ lăn một vòng, né công kích tiếp theo.
Gậy thứ hai rơi vào khoảng trống, Tô Hàn cũng không không tức giận, mà tỉnh táo đóng cửa phòng y tế, cũng khoá chốt lại.
"Phụ nữ?" Quay đầu lại thấy rõ người đánh lén, Cố Tư Nguyên có hơi ngẩn ra.
Tô Hàn không nói một lời nắm chặt côn gỗ.
Cô có rất nhiều vấn đề cần người trước mặt giải đáp, nhưng là sau khi hạ gục người, song phương trao đổi hẳn sẽ trót lọt hơn.
"Này, cô muốn làm gì?" Cố Tư Nguyên mở miệng cáo trạng trước "Cướp bóc sao?"
Tô Hàn mặc kệ, trực tiếp vung côn gỗ.
Cố Tư Nguyên dồn sức xuống chân phải xuống đất, cả người bắn ra như mũi tên, dao găm lúc này thì muốn đâm vào tim mục tiêu.
Tô Hàn không hoảng hốt không vội vàng, dùng côn gỗ hung hăng gõ cổ tay cầm dao găm của đối phương, cũng không do dự đá một cước vào bụng đối phương.
Cố Tư Nguyên sau khi bị đá không đứng vững, rên một tiếng, có chút bối rối.
Hắn mà bị phụ nữ đánh sao? Chẳng lẽ đang nằm mơ?
Nhưng Tô Hàn căn bản không cho địch nhân cơ hội phản ứng.
Gậy gộc rơi xuống như mưa, đánh một hơi đem thể lực của Cố Tư Nguyên xuống 12%.
Tô Hàn lúc này mới nhàn rỗi nói chuyện "Tôi hỏi một câu, anh đáp một câu.
Bị tôi phát hiện nói láo, hoặc trả lời vấn đề qua loa cố ý kéo dài thời gian, tôi lập tức tiễn anh bay game."
Cố Tư Nguyên thầm mắng, mịa khiếp, con hàng này thật ác độc! Nhưng hắn không thể đánh bại đối phương, chỉ có thể giơ chịu trận.
Cố Tư Nguyên giơ tay đầu hàng, bất lực nói "Cô hỏi đi."
"Tên."
"Cố Tư Nguyên."
"Sau khi vào phó bản, anh làm gì?" Ánh mắt Tô Hàn lộ ra vẻ dữ tợn.

Con hàng này nhìn qua chính là người chơi không từ thủ đoạn, cho nên cô cũng chả thèm hỏi là người chơi hay NPC.
Cố Tư Nguyên cười vô tội "Tôi á? Tôi đâu làm gì đâu."
Tô Hàn thuận thế sửa lại vấn đề "Đồng bọn anh làm gì?"
Cố Tư Nguyên lập tức nghẹn họng.
Thấy đối phương lại bắt đầu muốn múa gậy, hắn cảm giác trên người hơi nhói, lật đật la to "Chờ chút, tôi nói."
"Tốc độ." Mặt Tô Hàn đầy lạnh lùng.
Cố Tư Nguyên thành thật thú nhận "Một người bạn đồng hành đã đầu độc nước uống đóng chai.
Bất cứ ai uống nước sẽ bị ngộ độc."
Tô Hàn cảm thấy mình bị lừa "Độc gì có thể ảnh hưởng đến ngàn người?"
Kỹ năng thiên phú trung cấp có được độc dược siêu hiếm." Cố Tư Nguyên trả lời.
Tô Hàn không nói gì.
Nếu là tỷ lệ 1% cơ hội thì độc dược loại siêu hiếm quả thực có thể.
Suy nghĩ một chút, cô tiếp tục hỏi: "Cho tới nay, đã giết bao nhiêu người?"
Cố Tư Nguyên nở một nụ cười cực kỳ đắc ý, nhưng nếu không phải nói với giọng hời hợt "Không nhiều lắm.
Những người bị trúng độc quá sâu trực tiếp tử vong, một số rơi vào trạng thái hôn mê cần được tự tay xử lý, tất cả cộng lại chỉ có hai, ba trăm người."
Trái tim Tô Hàn lạnh lẽo.
Vào phó bản chưa tới một ngày đã dứt khoát tiêu diệt hết một phần tư số người, đây là cái năng suất gì thế?
"Đồng bọn anh mấy người? Họ tên gì?" Tô Hàn truy hỏi.
Tô Hàn cười khẽ, nhưng mà nói "Bản lĩnh cô không tệ, sử dụng đầu óc cũng tốt, không bằng gia nhập với chúng tôi đi? Đến khi dọn sạch những người còn lại xong trên thuyền chỉ còn lại mấy người chúng ta, nhất định có thể vượt qua màn thứ ba thành công."
"Giết một người là tội, giết vạn người là anh hùng, mà giết trăm vạn người là anh hùng trong anh hùng.
Trò chơi thì sao, có thể thắng thì tốt, thủ đoạn không quan trọng."
"Nếu cô suy nghĩ kỹ lại, có thể buông tôi ra chứ?"
Tô Hàn yên lặng lấy côn gỗ ra.
Cố Tư Nguyên mừng rỡ "Thật tốt!"
Ai ngờ hắn mới từ trên đất bò dậy, trên tay phải Tô Hàn từ không trung xuất hiện một dao găm, đột nhiên cắm vào tim hắn.
"Cô...." Cố Tư Nguyên không kịp trở tay.
Mặt Tô Hàn không thay đổi nói "Cho dù là trò chơi tôi cũng muốn quang minh chính đại mà sống.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu."
Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận.
Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.
Cố Tư Nguyên tức điên mở miệng mắng lớn "Cô có phải ngu hay không hả?"
Tô Hàn lạnh lùng ném lại câu "Tôi thích chơi vậy đó, không mượn anh xen vào."
Ánh sáng trắng xuất hiện, Cố Tư Nguyên biến mất.
Từ vẻ mặt của hắn thì tựa hồ chết không nhắm mắt..


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.