Chương trước
Chương sau
Đây là nhà gỗ nhỏ đã lâu không có người ở. Diện tích nhà không lớn, khắp nơi bài trí đồ gia dụng đơn giản. Trong một góc có cầu thang thông tới gác mái.
Suy nghĩ một lúc, Tô Hàn lên lầu điều tra.
Gác mái chất đống đồ lộn xộn, thùng nhựa, cây lau nhà, kệ để hàng, cái thang, giẻ lau, túi xách, hai chai nước chưa bóc niêm phong, mấy cái bình rỗng……
Tô Hàn thử cầm hai chai nước chưa bóc niêm phong trên tay, ngay sau đó, hệ thống biểu hiện, “Chứa 150ml, sau khi sử dụng độ chắc bụng +10.”
Hơi cân nhắc, cô đeo túi xách trên người, sau đó bỏ đồ uống vào túi. Thử hoạt động tại chỗ, túi xách cơ bản không ảnh hưởng đến tính linh hoạt. Tô Hàn lúc này mới vừa lòng cười. Đồng thời cô nghĩ thầm, xem ra vật tư rơi rụng ở trong phòng, không có hệ thống nhắc nhở, yêu cầu người chơi tự tìm kiếm.
Nghĩ đến đây, cô phấn chấn tinh thần, lục lọi tất cả đồ đạc linh tinh trong gác mái.
Ai ngờ sau khi lấy hết đồ đạc, dọn đi kệ để hàng, cô lại phát hiện một cái rương gỗ bị giấu trong một góc. Bởi vì hai bên vách tường và kệ để hàng tạo thành hình tam giác, nếu chỉ quét sơ qua một lượt tuyệt đối không phát hiện được. Chỉ có lục soát hết một lần mới lấy được rương gỗ.
Bên trong sẽ là cái gì? Vật tư? Vũ khí? Tô Hàn tò mò mở rương.
M249: Trong khi giao chiến ở khoảng cách gần, nó có thể xé kẻ địch thành mảnh nhỏ. Mỗi lần bắn trúng, tạo thành 40 điểm thương tổn đối với kẻ địch.
Bên cạnh phối hợp với một băng đạn, lại có 100 viên đạn, dung lượng cực lớn.
Trong lòng Tô Hàn rùng mình, nhanh chóng nhận ra. Nếu có người tìm được vũ khí này lúc trò chơi vừa bắt đầu, như vậy anh ta chiếm địa vị ưu thế tuyệt đối. Có thể thoải mái tấn công, không cần lo lắng phản kích.
M249 mỗi lần bắn trúng tạo thành 40 điểm thương tổn đối với kẻ địch. Mà Lý Nhạc từng nói, nếu tấn công vào bộ phận yếu điểm, sẽ sinh ra tổn thương hai, ba lần bạo kích. Nói cách khác, rất có thể một phát súng trí mạng, quét đi một mạng.
Hít sâu một hơi, Tô Hàn lập tức trở nên cảnh giác —— đây là một trò chơi không cẩn thận sẽ bị loại trừ.
Lục lọi hết toàn bộ gác mái, cô đang định quay về. Nhưng đi một nửa cầu thang, cô nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh tìm đồ.
Tô Hàn thả nhẹ bước chân, chậm rãi tiếp cận.
Rất nhanh, một bóng người xuất hiện trong phạm vi tầm mắt, trên đầu có năm chữ to màu đỏ, “Người chơi trận doanh trắng.” Phía dưới có thanh máu, trước mắt là trạng thái đầy máu.
Tô Hàn yên lặng giơ lên M249, nhắm chuẩn, bóp cò!
Viên đạn trút xuống bắn trúng cái trán, giữa mày mục tiêu. Giây tiếp theo, mục tiêu hóa thành ánh sáng trắng, chết không thể hồi sinh.
Cùng thời gian, số liệu ở giao diện trong suốt biến thành, “Trận doanh: Đen (Hiện tại trận doanh bên ta 10 người, trận doanh quân địch 9 người.)”
Tô Hàn vốn am hiểu ngắm bắn, trong lúc sinh tồn thi đấu cô đã luyện tập bắn súng rất lâu, trình độ không kém. Hơn nữa để bảo đảm thành công bắn trúng, cô không chỉ bóp cò súng một lần, tên bị cô theo dõi tự nhiên xúi quẩy.
Thành công bắn chết, Tô Hàn nhanh chóng rời khỏi nhà gỗ —— tiếng súng nổ quá lớn, người chơi nắm giữ súng ống có khả năng qua đây xem xét tình huống, nơi đây không nên ở lâu.
Rời đi không đến hai phút, hai gã người chơi trận doanh trắng cùng nhau tới. Hơn nữa một người cầm súng ngắn, một người cầm súng trường tấn công, nhìn bề ngoài đầy tính uy hiếp.
Hai người một trước một sau vào nhà, hợp tác lục soát căn nhà. Bọn họ phối hợp khá ăn ý, thường thường liếc một ánh mắt đã biết đối phương muốn làm gì. Cho dù trong quá trình lục soát, họ không thả lỏng, cảnh giác mọi lúc.
Một lát sau, một người lắc lắc đầu, tiếc nuối tuyên bố, “Đã tới chậm. Vừa nghe thấy tiếng súng ta lập tức chạy tới hỗ trợ, đáng tiếc khoảng cách khá xa, trên đường trì hoãn quá nhiều thời gian.”
“Đi thôi.” Vẻ mặt một người khác như bình thường, tính toán tìm kiếm mục tiêu mới.
Nhưng mà vừa bước ra khỏi cửa, “Bụp ——” một âm thanh vang lên, viên đạn bắn trúng lồng ngực anh.
“Có ngắm bắn!!” Người nọ nhìn thanh máu của mình thì hoảng sợ muốn chết. Vốn dĩ giá trị thể lực đầy máu, sau khi bị tấn công giảm xuống còn 27.
“Bụp ——” lại có tiếng súng vang lên.
Một người khác không kịp nghĩ kĩ, duỗi tay túm lấy đồng đội. Ai ngờ viên đạn bắn vào cánh tay, giây lát anh cũng chỉ còn một phần ba lượng máu! Có điều may mắn, hai lần tấn công do hai người chia sẻ, ít nhất không tạo thành thương vong.
Hai người trốn trong nhà gỗ, âm thanh cực thấp, ngữ điệu cực nhanh, bắt đầu thương lượng đối sách.
“Nếu không nhìn lầm, đối diện nhà gỗ là phòng khám, cao 3 tầng. Tay súng bắn tỉa ẩn thân ở lầu 3 phòng khám.”
“Tiếng súng truyền đi rất xa, khẳng định sẽ có những người khác chạy tới. Lại chống đỡ một lúc, quân cứu viện tới thì lập tức phản công.”
“Đối phương chiếm ưu thế địa lý, đánh chúng ta không kịp trở tay. Một khi cận chiến, 1vs2 chưa chắc có thể thắng.”
“Chưa biết chừng không cần đợi cứu viện. Chỉ cần chúng ta không ló đầu, tay súng bắn tỉa không có cách nào, suy xét đến an toàn, chờ một lúc tự nhiên sẽ rời đi.”
“Ừm, chờ xem.”
Thương lượng thỏa đáng, một người nhìn chằm chằm cửa, một người thậm chí rảnh rỗi tìm kiếm trong phòng. Rất nhanh, anh tìm được ở tủ bát hai cái băng keo cá nhân, một cuộn băng gạc y tế.
Băng keo cá nhân: Sau khi sử dụng giá trị thể lực +10.
Băng gạc y tế: Sau khi sử dụng giá trị thể lực +20, trạng thái “Đổ máu” biến mất.
“Thật tốt quá!” Một người khác mừng rỡ, liên tục thúc giục, “Mau ném cuộn băng gạc y tế cho tôi. Ban nãy bị trúng, vừa vặn dính trạng thái xấu ‘đổ máu’.”
Đồng đội theo lời ném băng vải qua, chính mình dùng hai cái băng keo cá nhân hồi máu. Giá trị thể lực đầy một nửa, hai người cuối cùng có chút cảm giác an toàn.
Thời gian nhanh chóng trôi đi. Giữa lúc một người lẩm bẩm “Quân cứu viện tại sao chưa tới”, nơi xa vang lên tiếng súng. Hiển nhiên ở nơi khác trên bản đồ lại có người khai chiến.
Chỉ chốc lát sau, người chơi trận doanh đen may mắn còn tồn tại 9 người, người chơi trận doanh trắng may mắn còn tồn tại 9 người. Ngay sau đó, người chơi trận doanh đen còn 8 người, người chơi trận doanh trắng có 9 người.
Hai người trong nhà gỗ đợi gần mười phút, không nhìn thấy có người tới, lại không nghe thấy súng ngắm vang lên lần nữa, không khỏi nói thầm, e rằng đối phương đã rút lui?
Nghĩ như vậy, một người phụ trách yểm trợ, một người thử rời khỏi nhà gỗ.
Nhưng mà người nọ thử rút lui vừa đi ra khỏi phòng, đến chỗ ngoặt của góc phố vang lên tiếng súng bắn.
“Tôi f***!” Trước khi bị loại, trong mắt người ướt đẫm lệ, “Trời ạ thay đổi địa điểm ngắm bắn, cũng không báo trước một tiếng!”
Một người khác thì sững sờ. Anh cầm súng trường tấn công, đang định điên cuồng bắn để chèn ép tay súng bắn tỉa không thể ngóc đầu lên. Ai ngờ người ta căn bản không ở lầu 3 của phòng khám……
Cái này thật xấu hổ.
“Bụp ——” lại một viên viên đạn phá nát pha lê, bắn trúng cái trán người chơi. Mục tiêu thuận thế ngã xuống, hóa thành ánh sáng trắng.
“Chậc, viên đạn dùng hết.” Ở góc phố, Chung Duệ lắc lắc đầu, sau đó xoay người bỏ đi.
Mà lúc này, người chơi trận doanh đen may mắn còn tồn tại 8 người, người chơi trận doanh trắng may mắn còn tồn tại 7 người.
**
Trong văn phòng, yên tĩnh như chết.
Hơn nửa ngày, mới có nhân viên không nín được nhỏ giọng nói thầm, “Tốc độ đào thải này, có phải không ổn hay không?”
Dựa theo dự đoán, người chơi không đánh lại thì có thể trốn, chiến đấu sẽ liên tục thật lâu. Cũng bởi vậy, bọn họ thiết lập khái niệm độ chắc bụng. Nhưng hôm nay hai trận doanh đấu võ, nhân viên cấp dưới nhận ra tốc độ đào thải nhanh hơn tưởng tượng quá nhiều, thuộc tính độ chắc bụng gần như không có ảnh hưởng đến thế cục.
Có người tự mình an ủi, “Có thể là do ít người. Đông người thì chiến tuyến sẽ kéo lâu hơn, hẳn là sẽ có tác dụng.”
Có người nghi ngờ, “Thuộc tính độ chắc bụng thật sự cần thiết giữ lại à? Người chơi vốn dĩ không có kho hàng tùy thân, không có quá nhiều đồ vật, còn phải phí tâm tư tìm kiếm đồ ăn, nghe rất phiền toái.”
“Hoặc là tốc độ độ chắc bụng tiêu hao nhanh hơn? Mười phút —30?”
“Thế làm sao chơi bắn nhau nữa? Người chơi đều vội vàng tìm đồ ăn……”
“Không bằng hủy bỏ thuộc tính độ chắc bụng, đổi trò chơi thành thuần bắn nhau? Tốt nhất giảm bớt điểm tài nguyên dược phẩm, để chiến đấu trở nên càng kịch liệt.”
“Không đồng ý!”
Hai bên mỗi người mỗi ý, không ai chịu nhượng bộ.
Trầm tư hồi lâu, Lý Nhạc chậm rãi đưa ra quyết định, “Sau khi chơi thử kết thúc, xóa thuộc tính độ chắc bụng.”
“Vâng.” nhân viên cấp dưới đáp.
Trong giai đoạn nghiên cứu, vốn dĩ tồn tại vô số khả năng. Có khi thậm chí sẽ vì trọng điểm khác biệt dẫn tới cuối cùng trở thành trò chơi hoàn toàn khác. Bởi vậy giám đốc quyết định phương hướng nghiên cứu, những người khác không hề nói thêm cái gì, chỉ thành thật làm theo, cúi đầu gõ bàn phím.
Sau đó, Lý Nhạc lại dồn sự chú ý tập trung đến người chơi may mắn còn tồn tại.
**
Trong trò chơi, Tô Hàn cầm M249, lẳng lặng núp ở chỗ tối, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Rời khỏi nhà gỗ, cô tính tìm chỗ trốn đi, sau đó tìm tòi vật tư. Ai ngờ ra khỏi nhà gỗ không lâu, cô phát hiện hai người chơi ở hai phe khác nhau cầm chủy thủ tấn công lẫn nhau.
Tô Hàn có lòng muốn hỗ trợ, nhưng hai người dây dưa với nhau, thật sự không tìm thấy cơ hội. Thường thường một giây trước vừa ngắm chuẩn, tính bóp cò súng, giây tiếp theo vị trí hai người trao đổi, biến thành thiếu chút nữa ngộ thương đồng đội. Không có cách nào, cô chỉ có thể núp đi, kiên nhẫn chờ đợi kết quả hai người đánh nhau.
Hai người chơi thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, vấn đề là thực lực sàn sàn, chẳng phân biệt cao thấp, vì thế thanh máu rớt xuống với tốc độ tương đồng. Chờ giá trị thể lực rớt đến tầm 30%, hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng bắt đầu lui về phía sau —— dù sao chẳng ai làm gì được ai, chi bằng tản ra.
Còn nữa phó bản thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên, thuyết minh người chơi khác đã tìm được vũ khí tốt hơn. Bọn họ vốn đã lạc hậu một bước, tiếp tục dây dưa xuống cũng không thú vị. Hai bên thực lực tương đương, cuối cùng không biết bên nào thắng. Có lẽ một cái sơ sẩy, thắng bại sẽ xoay chuyển.
Hai người đều ôm ý nghĩ cùng loại, bởi vậy từng bước một lui về phía sau, không nghĩ tiếp tục tranh đấu.
Thấy thế, Tô Hàn nắm chặt cơ hội ngắm bắn. Viên đạn trúng ngực, mục tiêu theo tiếng ngã xuống, cũng hóa thành ánh sáng trắng.
Sau khi bắn trúng, cô hơi hơi mỉm cười, muốn bắt chuyện với người chơi cùng trận doanh, ai ngờ người chơi cùng trận doanh tàn máu cũng hóa thành ánh sáng trắng.
Không chỉ một mình cô nhìn chằm chằm cuộc chiến! Chỗ tối mai phục những người khác!
Tô Hàn lập tức cảnh giác, nhưng rất nhanh lại nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng vang “Đát đát đát”. Hiển nhiên đối phương cũng phát hiện cô, triển khai công kích trước.
Càng xui xẻo hơn là nghe từ âm thanh, tốc độ đối phương bắn súng cực nhanh, viên đạn như là không cần tiền điên cuồng bắn phá.
Suy xét đến vũ khí bị đối phương áp chế, Tô Hàn cũng không ham chiến, khom người mình nhanh chóng rời đi từ một con đường khác.
Mà lúc này, người chơi trận doanh đen may mắn còn tồn tại 7 người, người chơi trận doanh trắng may mắn còn tồn tại 6 người.
Tiếng súng không ngừng, hơn nữa khoảng cách chỗ Tô Hàn vốn dĩ ẩn thân càng ngày càng gần. Vài giây sau, người nọ tiến đến thì phát hiện mục tiêu đã chạy sớm không có bóng dáng.
Kim Thạch hậm hực thu tay, nhắc mãi, “Người này là ai thế? Không thử đánh trả, quay đầu đã chạy, thật không tiền đồ!”
Trong miệng lẩm bẩm hồi lâu, anh cảnh giác quét mắt bốn phía, bảo đảm không có ai mai phục; ngẩng đầu nhìn xung quanh, xác nhận chỗ cao không có tay súng bắn tỉa, lúc này mới bắt đầu nhanh chóng di động. Nhưng trước khi di chuyển một bước, anh đều sẽ tìm sẵn điểm dừng chân và vật che chắn, hành động khá cẩn thận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.