Phần 11: Cầu sinh Tô Hàn một bên từ trong túi đeo lấy ra bản đồ, một bên âm thầm đề phòng. Có điều may mắn có thể là đi vào trò chơi sớm, xung quanh không có những người khác. Cô nhanh chóng mở bản đồ, phát hiện điểm tài nguyên thức ăn, vật dụng hàng ngày, dược phẩm, vũ khí bị đánh dấu thành chấm tròn với màu sắc khác biệt. Thức ăn là màu xanh lá cây. Vật dụng hàng ngày là màu xanh da trời. Dược phẩm là màu trắng. Vũ khí là màu đỏ. Thoạt nhìn vô cùng bắt mắt. Chỉ là đến khi đếm hết điểm tài nguyên, Tô Hàn không khỏi nhíu mày — 20 chấm tròn màu xanh lá cây, 20 chấm tròn màu xanh da trời, 10 chấm tròn màu trắng, 50 chấm tròn màu đỏ. Tài nguyên quá ít, vũ khí nhiều, đây là tiết tấu giựt dây người chơi gây sự. Suy nghĩ một chút, cô bỏ bản đồ vào túi bao tử, sau đó bước nhanh tới điểm tài nguyên màu đỏ (vũ khí) gần nhất. Sau khi chạy ba phút, Tô Hàn đến mục đích. Xuất hiện ở trước mặt cô là cây cổ thụ cao ngất, cành lá rậm rạp. Trên cành cây buộc sợi dây đỏ, một đầu sợi dây khác thì treo gậy bóng chày. Tô Hàn ngửa mặt lên, quan sát khoảng một phút đồng hồ. Trong lòng nghĩ, nếu như không giật xuống được, vậy chỉ có thể leo cây. Đáng tiếc cô không biết kỹ năng cao cấp như leo cây… Hít sâu một hơi, Tô Hàn lui về phía sau hai bước, sau đó chạy chậm, nhảy, thành công túm lấy gậy bóng chày. Trên thực tế, tiến triển thuận lợi hơn trong tưởng tượng. Cô dùng một chút sức lực đã lấy được gậy bóng chày. Tô Hàn cầm gậy bóng chày trong tay, cuối cùng cảm thấy có thêm vài phần cảm giác an toàn. Thời gian cấp bách, không thể trì hoãn. Mỗi qua một phút đồng hồ, sẽ càng có nhiều người chơi đi vào phó bản giành ăn. Trước khi cả quân đoàn tràn vào phó bản, cô phải cố gắng đi thêm nhiều điểm tài nguyên. Bắt được vũ khí, Tô Hàn ổn định mục tiêu thứ hai là điểm tài nguyên màu xanh biếc (thức ăn). Tuy là nghề nghiệp chuyên gia dinh dưỡng cung cấp bánh mì và sữa bò, nhưng cô cảm thấy, không thể ký thác hết hi vọng vào kỹ năng thiên phú. Chẳng may số con rệp thì sao? Mặt khác, trên người không có đồ uống, thủy chung không phải là việc tốt. Điểm tài nguyên màu xanh lá cây (thức ăn) cách hơi xa, lộ trình có lẽ bảy, tám phút. Thế nhưng Tô Hàn không có cách nào, chỉ có thể cắm đầu chạy đi. Trên đường đi qua rừng cây, lá cây rơi xuống tạo thành một tầng thảm trải trên mặt đất. Tô Hàn vội vã chạy đi, nhưng vào lúc này, cô nghe được một tiếng “Răng rắc” nhỏ, giống như có người đạp gãy cành cây. Tô Hàn dừng động tác, dừng bước nghe ngóng bốn phía. Nhưng xung quanh cực kỳ vắng vẻ, giống như âm thanh vừa nghe được chỉ là ảo giác của cô. Không ổn! Có chuyện! Tô Hàn vô cùng cảnh giác, từng bước một lui về phía sau. Sau khi lùi về rìa rừng cây, cô không chút do dự đổi phương hướng — mặc dù không biết trong rừng cây có bao nhiêu bẫy rập, song cô không muốn biết, an toàn là số một. Tô Hàn rời khỏi sau một lúc lâu, một người từ trong bụi cỏ thò đầu ra, giọng mang oán trách, “Anh nói xem, yên lành làm chi phát ra tiếng động? Cái này xong chưa, con mồi chạy mất!” Trong rừng rậm, một người ở bên cạnh đứng thẳng người, ngượng ngùng cười nói, “Xin lỗi xin lỗi, tôi không chú ý dưới chân có cành khô. Có điều không ngờ cô ta tinh quái như thế, vừa phát hiện không đúng lập tức chạy trốn, không do dự.” “Người chơi sống đến bây giờ có ai là kẻ ngu si? Để ý một chút được không?” “Được, tôi biết lỗi rồi, lần sau sẽ chú ý, nhất định ẩn núp bí mật hơn.” “Xuỵt, cúi đầu! Yên tĩnh! Lại có người tới…” ** Tổng cộng 100 điểm tài nguyên, có 120 người chơi, sư nhiều thịt ít, điểm tài nguyên toàn bộ dựa vào cướp đoạt. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ tình huống xuất hiện như vậy — mấy người chơi coi trọng cùng một điểm tài nguyên, vì vậy đánh đập tàn nhẫn. Cứ như vậy, ắt có một số điểm vẫn còn. Tô Hàn nhận thấy không ổn, quyết định thật nhanh buông tha lộ tuyến ban đầu, đổi thành hướng về một điểm tài nguyên màu xanh lá cây (thức ăn) khác. Theo thời gian đưa đẩy, đoán chừng đa số người chơi đều đã vào trò chơi, cô âm thầm tăng cao cảnh giác, cẩn thận phòng bị. Xảy ra bất ngờ, thay đổi tuyến đường thì thông suốt. Sau mười lăm phút, cô thuận lợi đến mục đích. Thật xa, Tô Hàn đã nhìn thấy một cái thùng bọt biển màu trắng bị đặt trên cành cây cổ thụ. Cành cây cách mặt đất rất cao, không phải là khoảng cách nhảy dựng lên có thể giựt được. Dưới gốc cây, một cô gái trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu xanh thủy thủ đang ra sức nhảy, ý đồ túm được thùng bọt biển. Thế nhưng cô nhảy nhiều lần, vẫn tốn công vô ích. Là người chơi. Tô Hàn biểu hiện tỉnh bơ, ngầm lại lặng lẽ nắm chặt gậy bóng chày. Cô từng bước một tiếp cận, cũng không cố ý chậm lại tiến độ, thả nhẹ bước chân. Vì vậy khi hai người cách nhau tầm 5 mét, cô gái trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu xanh thủy thủ nghe phía sau truyền đến âm thanh, lúc này quay đầu lại. Tô Hàn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, ai ngờ trong mắt đối phương chợt tóe ra vẻ vui mừng, cũng mềm mỏng cầu xin, “Thùng tiếp tế ở trên cành cây, có thể giúp em lấy xuống không? Một mình em bật nhảy nửa ngày, không làm sao lấy được.” Tô Hàn, “…” Nếu không phải trong phó bản chỉ có người chơi, cô thiếu chút nữa cho rằng đây là một NPC ngây thơ. Tô Hàn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, “Làm sao chỉ có một mình cô ở nơi này?” Cô gái trẻ tuổi hơi có chút nhụt chí, ủ rũ ủ rũ tỏ vẻ, “Lúc vừa vào phó bản, em và đồng đội lạc nhau. Em muốn lấy được thùng tiếp viện trước, sau đó để đối phương tới tìm em.” Lập tức, cô gấp gáp bổ sung, “Chỉ cần chị bằng lòng hỗ trợ, em sẽ không để chị chịu thiệt. Vật tư trong rương tiếp tế có thể chia cho chị một nửa!” Tô Hàn nghiêm mặt, nếu như thủ đoạn cô độc ác, có lẽ trực tiếp loại đối thủ cạnh tranh khỏi cuộc chơi. Đến lúc đó đừng nói một nửa, toàn bộ thùng tiếp tế đều là của cô. Cô bé này thật ngây thơ, cuối cùng làm sao sống tới ngày nay? “Làm sao em sống được đến phó bản thứ 11?” Tô Hàn nghĩ là hỏi. Biểu cảm cô gái trẻ tuổi rất kiêu ngạo, “Bạn trai em rất giỏi! Chỉ cần tìm được thức ăn nước uống, chờ anh ấy tới tìm em là được.” “Vậy không sai, có một người bạn trai giỏi.” nói là nói như vậy, thế nhưng trên mặt Tô Hàn không dao động. Cô gái trẻ tuổi cười ngượng ngùng, hình như cảm thấy hơi xấu hổ. Có điều rất nhanh, cô đổi chủ đề, thanh thúy nói, “Có thể giúp em lấy thùng tiếp tế xuống sao? Xin đó.” “Cái thùng ở trên cành cây phải không… Ừm, để chị suy nghĩ biện pháp một chút.” Tô Hàn rơi vào trầm tư. Vẻ mặt cô gái trẻ tuổi lo lắng nhìn Tô Hàn, tay phải lại lặng lẽ âm thầm cho vào túi bao tử. Cái gì mà bạn trai rất giỏi? Cô căn bản không có đồng đội, hoàn toàn dựa vào chính mình đi tới hôm nay! Ha hả, được một cô gái trẻ khả ái nhờ cậy thì không cách nào từ chối thỉnh cầu, người đời luôn ngu xuẩn như vậy. Đã là người chơi vòng thứ 11 lại dám không hề đề phòng để lộ phần lưng trước mặt người xa lạ, quả thực ngu không ai bằng! Khóe miệng cô gái trẻ tuổi hiện lên vẻ trào phúng, nhanh chóng bắn ra cung nỏ va phi châm gây tê, không chút do dự xạ kích. “Ba –” tốc độ phi châm phi hành cao, mơ hồ phát sinh tiếng xé gió. Tô Hàn sau lưng giống như có mắt, né sang bên cạnh, giấu ở phía sau cây cối. Vốn tưởng rằng mười phần nắm chắc không ngờ thất bại, cô gái trẻ tuổi nhất thời lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, “Cô… Sao lại thế…” “Chưa từng tổ đội à!? Lấy cớ quá bất hợp lí.” Tô Hàn cười lạnh một tiếng. “Ngốc tại chỗ, chờ bạn trai tìm tới là xong? Ah, anh ta không phải thân thích của hệ thống, sao có thể muốn tìm người thì tìm được ngay?” “Coi như thật sự tồn tại phương thức liên lạc đặc thù, với tính cách ngốc bạch ngọt cô biểu hiện ra, căn bản không đợi được bạn trai chạy tới đã chết.” “Trước khi nói dối hãy dùng đầu óc một chút, đừng làm cho người liếc mắt xem thấu.” Ánh mắt cô gái trẻ tuổi lóe lên. Cô ngẩng đầu, dò hỏi, “Nếu biết tôi đang nói dối, vì sao không chủ động tấn công?” “Tôi không muốn công kích phụ nữ, người già và trẻ con, đây là vấn đề nguyên tắc.” Tô Hàn dừng một chút, ngưng mắt nhìn về phía đối diện, chậm rãi nói, “Thế nhưng nếu bị khiêu khích, đành hết cách.” “Nói rất hay giống như nếu cô muốn là có thể đánh bại tôi vậy.” cô gái trẻ tuổi phát ra một tiếng giễu cợt, tiếp theo nhanh chóng lắp đạn hoàn tất, cũng nhắm cung vào mục tiêu. Tô Hàn tiện tay ném văng gậy bóng chày. Cô gái trẻ tuổi né sang bên cạnh. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Hàn phi thân nhào qua, sau đó hất cung của đối thủ. Tiếp theo, cô đấm một cú, không mang theo do dự. Trong ánh mắt cô gái trẻ tuổi không kiềm chế nổi toát ra khiếp sợ, vẻ bối rối, dùng cả hai tay hai chân, liều mạng phản kháng. Tô Hàn xoay người ngồi trên bụng cô gái trẻ tuổi, một tay giữ người, tay kia tiếp tục đánh người. Vừa đánh, cô vừa nói, “Tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Vũ khí thường dùng không cho mang vào, lại không tìm được vũ khí tiện tay, chỉ có thể dùng nắm đấm đánh lộn. Cô nhịn một chút, sẽ bị loại rất nhanh.” Cô gái trẻ tuổi cố nhịn rồi lại nhẫn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, chửi ầm lên, “Trời ạ ***!” Tô Hàn chẳng hề để ý, trả lời đặc biệt có lệ, “Tôi không có ý kiến.” Cô gái trẻ tuổi, “…” Cô mở miệng muốn cắn người, Tô Hàn lại dùng cái tay trống chặn miệng cô gái. Vì vậy cô gái trẻ tuổi lập tức cắn phải đầu lưỡi, lúc này đau đến mức muốn rơi lệ. “Giá trị thể lực còn lại 16%, nhanh nhanh.” Tô Hàn nói không được tính là lời an ủi, đồng thời cô cố gắng phấn đấu, cố gắng loại người ta. Cô gái trẻ tuổi trừng mắt nhìn chòng chọc Tô Hàn, oán niệm ngập trời, hầu như hóa thành thực chất hóa. Thế nhưng kết cục cuối cùng không có bất kỳ biến đổi nào, cô vẫn hóa thành ánh sáng trắng. “Bộp –“ người chơi vừa biến mất, túi bao tử tự động rơi xuống đất. “Cô có thể thoải mái gạt người, chẳng lẽ tôi không được đánh trả à?” Tô Hàn thở dài, nhặt lên túi bao tử của cô gái trẻ tuổi. Mở ra xem, bên trong có bánh bích quy, chocolate, xà phòng thơm, băng urgo, viên thuốc, chai nước suối nhỏ, ba phi châm gây tê, chủng loại rất phong phú. Thăm dò xong, Tô Hàn khóa kéo đóng túi bao tử, buộc ở trước ngực. Tiếp theo, cô nhặt lên cái cung và phi châm gây tê, từng bước đi về hướng gậy bóng chày rơi xuống. Ngay lúc sắp tiếp cận, cô đột nhiên giơ cung nỏ, không chút do dự bóp cò. Phi châm bắn ra, trong bụi cỏ lập tức truyền đến tiếng kêu rên cực thấp, nghe rất giống tiếng nói người đàn ông. Tô Hàn thật nhanh thay phi châm gây tê mới cho cung nỏ, đồng thời lạnh giọng hỏi, “Đứng xem hai người phụ nữ đánh lộn, có phải rất vui không?” núp ở bên cạnh hành động bất cứ lúc nào, không phải là muốn ngao cò tranh nhau, ngư ông được lợi. Chỉ có điều rất đáng tiếc, cô chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, gần như lấy trạng thái hoàn hảo chiến thắng, người nọ đã định trước không nhặt được tiện nghi. Trong bụi cỏ, một anh chàng thân hình khôi ngô ôm cánh tay phải bị kim châm tay đâm trúng đi ra, cười khổ bày tỏ, “Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm.” Tô Hàn không nói được một lời, dự định bắn phi châm gây tê về phía mi tâm người này, sau đó cũng nói là hiểu lầm. “Tôi muốn thùng tiếp tế, đi tới lại thấy hai ngươi đang đánh nhau, không muốn nhiều chuyện, lúc này mới núp đi.” người đàn ông giải thích. Có lẽ là cảm thấy ngôn ngữ bản thân quá mờ nhạt và bất lực, người đàn ông giơ cao hai tay, chủ động lấy lòng, “Tôi giúp cô lấy thùng tiếp tế xuống, cô thả tôi rời khỏi, được không?” Tô Hàn không thả lỏng cảnh giác chút nào. Cô giơ lên cung nỏ, lạnh lùng nói, “Anh lấy xuống trước rồi nói.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]