“Ý nghĩ của chúng ta gần như nhau.” Tô Hàn tỏ vẻ tự nhiên, chậm rãi mở miệng, thuận tiện dựa vào đằng sau, “Hệ thống nhắc nhở, có 50 cái rương tiếp viện màu trắng rơi rụng ở các nơi trong thành phố, tôi định đi tìm.”
Mặc dù hòm giữ đồ đã đựng đầy, buổi sáng hôm nay thu được phần ăn bánh mì đen và sữa bò, ba lô cũng đựng ít đồ, nhưng cô cần thiết giả vờ sốt ruột hy vọng tìm được vật tư, nếu không sẽ bị đồng đội tạm thời nhận thấy điều không ổn.
“Cốc ——” một âm thanh nhỏ bé vang lên.
Du Bảo Văn rất ngạc nhiên, không nhịn được suy đoán, “Chẳng lẽ có cửa ngầm?” Nghe nó giống như có vật nặng đập vào cánh cửa.
Tô Hàn quay người cẩn thận quan sát. Rất nhanh cô phát hiện, ở góc cửa hàng này có cái kệ sắt, bên trên để đầy đồ hỗn tạp, thoạt nhìn vừa nặng vừa bẩn lại vô dụng.
Ban nãy cô vô ý ngả về phía sau, đụng phải cái kệ cho nên tạo thành tiếng động.
“Cô qua đây phụ một tay.” Tô Hàn thuận miệng gọi.
Du Bảo Văn qua giúp đỡ.
Hai người xê dịch kệ sắt, kết quả phát hiện, đằng sau kệ thật sự có cửa ngầm! Chỉ là tay nắm cửa hoàn toàn bị mấy thứ linh tinh che đậy, cho nên không hề gây chú ý.
“Bị nhốt trong chiến tranh một năm, vật tư hao hết. Nhưng nếu là hầm ngầm chưa từng bị phát hiện, bên trong hẳn là có vài thứ tốt?” Tô Hàn một bên lẩm bẩm, vừa đi đi mở cửa.
Nhưng cô vặn tay nắm, cửa không mở.
“Cần có chìa khóa.” Du Bảo Văn vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sinh-ton-vo-han/1014908/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.