Edit: Lune
Trong phủ con tin không có nhiều phòng, hơn mười người chen chúc trên một cái giường, dưới gầm đốt lò sưởi, tuy củi chẳng có mấy nhưng vẫn còn hơn không.
Đêm đó, tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi, nằm sát tường trong cùng là Triệu Ngọc Chướng, lần lượt sang phải là Thương Quân Niên, Công Tôn Vô Ưu, Liễu Khuyết Đan rồi tới ba bốn con tin nước khác.
Thương Quân Niên vốn đang nhắm mắt ngủ, bỗng nghe thấy giọng nói vang lên bên cạnh: "Sao Phong Lăng Vương lại thả ngươi về?"
Là Triệu Ngọc Chướng. Từ chiều sau khi nghe Hoàn Ôn nói xong là lòng hắn như mắc nghẹn, vừa khó chịu lại vừa uất ức, sợ bạn tốt của mình lại thực sự đi làm nam sủng cho một kẻ ngu xuẩn vì bảo toàn tính mạng.
Giống như một khối ngọc thô dính bùn, khiến trái tim người ta nhức nhối.
Thương Quân Niên không mở mắt, chỉ hờ hững lên tiếng: "Về thì về thôi, hà tất gì phải hỏi tại sao."
Giọng Triệu Ngọc Chướng cứng nhắc: "Mọi chuyện dù gì cũng phải có nguyên do."
Thương Quân Niên: "Phong Lăng Vương điện hạ tốt bụng nên thả ta về."
Câu nói này lọt vào tai mấy người từng bị Lục Diên tra tấn thảm thiết không khác gì đang kể chuyện cười nhạt.
Triệu Ngọc Chướng rốt cuộc không nhịn được mà bật dậy, tức giận mắng nhỏ: "Ngươi nói bậy! Hắn mà tốt bụng thì lợn nái cũng biết leo cây rồi!"
Công Tôn Vô Ưu còn ít tuổi, tính tình cũng đơn thuần hơn, cậu ta cuộn tròn trong chăn để giữ ấm, nghe vậy thì vô thức lên tiếng: "Nhưng Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sinh-ton-trong-truyen-nguoc/3816918/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.