Edit: Lune
Lúc mới xuyên vào đây, khi biết được vận mệnh của Dụ Trạch Xuyên từ miệng hệ thống, Lục Diên đã thầm bật cười rồi: Người này là đồ ngốc hả, lớn như vậy rồi còn để đàn ông lừa?
Giờ thì anh biết rồi, Dụ Trạch Xuyên đúng là một tên ngốc.
Nhốt người ta trong phòng ngủ, còn mình thì ngủ ghế sô pha mỗi ngày.
Dụ Trạch Xuyên nhíu mày, tránh nụ hôn của Lục Diên, chỉ cảm thấy người này lại đang nói dối, miệng chẳng nói câu nào thật cả, nhưng hắn lại bị đối phương ghì chặt gáy, những nụ hôn đầy tính xâm lược trút xuống như mưa rào, không để lại chút kẽ hở nào để tránh né, mãi đến khi hụt hơi mới chịu buông ra.
Dụ Trạch Xuyên nổi giận, trừng mắt nhìn Lục Diên, chẳng qua mắt đỏ hoe nên chẳng có sức dọa dẫm gì: "Lục Diên, cậu thực sự muốn tôi giết cậu phải không?!"
Lục Diên nhướng mày: "Lần trước em bảo anh giết nhưng anh không ra tay đó chứ."
Anh nắm chuẩn được chút mềm lòng của đối phương, thậm chí còn vô sỉ trắng trợn hơn, nói xong thì thình lình bế Dụ Trạch Xuyên lên, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Dụ Trạch Xuyên giật thót: "Cậu làm gì đấy?"
Hắn biết rõ câu hỏi này rất vô nghĩa, nhưng giờ phút này ngoài mấy chữ này ra, hắn thậm chí không biết mình nên hỏi gì.
Lục Diên cúi đầu nhìn hắn, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn chiếu rọi trở nên vô cùng dịu dàng, giọng anh trầm thấp: "Không phải anh muốn giết em à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sinh-ton-trong-truyen-nguoc/3615366/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.