Edit: Lune
Lục Diên chưa thấy Dụ Trạch Xuyên như vậy bao giờ, anh thử đưa tay vỗ mặt đối phương, cau mày hỏi nhỏ: "Anh không sao chứ?"
Lời còn chưa dứt, cổ tay anh đã bị người kia tóm chặt.
Trong căn phòng lạnh lẽo, Lục Diên trở thành nguồn nhiệt duy nhất bên cạnh Dụ Trạch Xuyên. Trong thoáng chốc hắn coi anh thành người mẹ đã mất sớm của mình, hắn nắm chặt cổ tay anh không chịu buông ra, nước mắt nóng bỏng rơi xuống sàn nhà, nói năng lộn xộn: "Mẹ! Mẹ đừng nhảy! Đừng nhảy!"
Lục Diên vô thức muốn rút tay về nhưng lại bị giữ càng chặt, Dụ Trạch Xuyên hoảng sợ đến mức run rẩy cả người, tựa như chỉ cần hắn buông lỏng tay ra là người mẹ đang lung lay bên cửa sổ sẽ lập tức ngã xuống mà chết, hắn hạ giọng cầu xin: "Mẹ... mẹ đừng buông tay ra... con xin mẹ... đừng buông ra..."
"Mẹ giết con đi... đừng hành hạ chính mình..."
Tiếng khóc của Dụ Trạch Xuyên rất nhỏ, hắn thậm chí còn cuộn tròn người lại theo thói quen. Lục Diên chỉ cảm thấy tay mình ướt đẫm nước mắt, anh gian nan cử động tay, phát hiện không rút ra được bèn bất đắc dĩ an ủi hắn: "Được rồi, tôi không đi, anh buông tay ra trước đi."
Cả đời này anh chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại làm mẹ của người khác.
Chẳng biết có phải tin lời anh không mà Dụ Trạch Xuyên cuối cùng cũng chịu buông lỏng tay một chút, nhưng vẫn nắm chặt Lục Diên không thả.
Lục Diên càng đẩy, hắn nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sinh-ton-trong-truyen-nguoc/3426970/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.