Edit: Lune
"Dụ Trạch Xuyên..."
Khi Lục Diên thì thầm cái tên đó, cả tầng hầm thậm chí còn vọng lại. Anh không ngờ người kia sẽ xuất hiện vào lúc này, và Tưởng Bác Vân đang nằm bất động dưới nền cùng mùi máu tanh ngày càng nồng nặc trong không khí đều đang nhắc nhở Lục Diên rằng kết cục của anh có thể sẽ không khá hơn là bao.
Anh chậm rãi đứng dậy, đầu óc suy nghĩ nhanh chóng, khuôn mặt anh đúng lúc lộ ra chút mừng rỡ như vừa thoát chết: "Sao anh đến đây?"
"Lần trước lúc anh để em đi, em đã nghỉ việc ở tập đoàn Ngân Xuyên rồi, nhưng không ngờ Tưởng Bác Vân vẫn không chịu buông tha cho em, bắt em đến đây."
"May mà anh đã đến."
Chỉ có Lục Diên mới biết câu cuối cùng mình nói có bao nhiêu không thật lòng. Anh lải nhải không ngừng, trong căn hầm trống trải chỉ có mình anh đang lẩm bẩm, khung cảnh kỳ lạ vô cùng, cuối cùng nói khô cả miệng mới dừng lại.
Dụ Trạch Xuyên đứng ở cửa, cực kỳ kiên nhẫn, hắn vẫn yên lặng từ nãy chờ đến khi Lục Diên không còn lên tiếng nữa mới hỏi bằng giọng không rõ cảm xúc: "Nói xong chưa?"
Lục Diên không biết nên gật đầu hay lắc đầu, vì anh thấy Dụ Trạch Xuyên đang từng bước đi về phía mình, con dao trong tay hắn cũng lặng lẽ đổi hướng sang góc khác để tiện bề đâm hơn.
Rất rõ ràng, người kia muốn giết anh, thái độ kiên nhẫn lắng nghe vừa rồi dường như chỉ để chờ anh nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sinh-ton-trong-truyen-nguoc/3377398/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.