Nếu không phải giọng điệu của Lục Diên quá nghiêm túc, Dụ Trạch Xuyên đã nghĩ anh đang chế giễu mình. Sau vài giây im lặng, hắn không nhịn được mà lạnh lùng mở miệng: "Chắc cậu Lục đang nói đùa."
"Không, tôi không nói đùa."
Lục Diên dứt khoát quay người lại đối mặt với Dụ Trạch Xuyên, chẳng biết có phải vì nguyên nhân mắc bệnh nặng hay không mà trên người anh luôn có thêm cảm giác gầy yếu bệnh tật, càng tôn lên khuôn mặt điển trai tựa như vòng xoáy khiến người ta hãm sâu vào ấy:
"Nếu tôi có người yêu giống như anh, tôi sẽ không nỡ để anh một mình dưới mưa đâu."
Lục Diên mỉm cười như đang trêu ghẹo.
Nghe vậy, khóe miệng Dụ Trạch Xuyên giần giật, đến giả vờ cười cũng chẳng nổi. Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng thấy mỉa mai, người yêu chính thức là Tưởng Bác Vân đã đẩy hắn vào tù rồi mặc kệ, nhưng sự quan tâm duy nhất hắn nhận được sau nhiều năm lại đến từ Lục Diên, "tình địch" của hắn.
Dụ Trạch Xuyên nhớ ra người trước mặt là nhân tình của Tưởng Bác Vân, trong lòng hắn càng thấy mỉa mai hơn: "Cậu thật sự chưa có người yêu à?"
Lục Diên không trả lời thẳng câu hỏi này mà đưa chiếc khăn khô ráo trong tay mình cho hắn: "Ban đêm trò chuyện về mấy vấn đề kiểu này dễ khiến người ta buồn lắm, có lẽ đến khi Mặt trời mọc sáng mai tôi mới có thể trả lời câu hỏi này được."
Cho nên, xin hãy để anh sống đến ngày mai đi.
Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sinh-ton-trong-truyen-nguoc/2755828/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.