Chuyển điện thoại sang giao diện WeChat, bỏ qua mấy tin nhắn công việc lộn xộn, trên màn hình hiển thị rõ ràng lịch sử trò chuyện của Lục Diên với Tưởng Bác Vân trong nửa năm qua. Trong một đống lời chào hỏi ngọt ngào hàng ngày thì mấy chữ "ngu xuẩn thối tha" nổi bật và đột ngột đến lạ.
Lần này người im lặng lại đổi thành Dụ Trạch Xuyên.
Lục Diên cố gắng thể hiện lòng trung thành: "Em đã muốn chửi gã ta như vậy từ lâu rồi."
Lục Diên: "Ai bảo gã ta hãm hại anh!"
Dụ Trạch Xuyên cau mày bực bội: "Câm miệng!"
Hắn vẫn không tin chuyện Lục Diên yêu thầm mình, chỉ cảm thấy diễn xuất của đối phương quá cao siêu, kỹ thuật giả vờ giả vịt cũng là hạng nhất.
Dụ Trạch Xuyên nhắm mắt bình tĩnh lại một chút, đột ngột bóp chặt gáy Lục Diên, ép đối phương ngẩng đầu nhìn mình, giọng điệu rét lạnh: "Cậu đã không hẹn được Tưởng Bác Vân ra thì tôi còn cần giữ cậu lại làm gì?"
Thế hay là anh thả tôi ra đi?
Lục Diên có đần cũng biết điều đó là không thể, để bảo toàn mạng sống, anh chỉ có thể tạm thời đổi giọng: "Được rồi, anh muốn em làm thế nào?"
Dụ Trạch Xuyên vứt điện thoại xuống bàn: "Gọi điện cho gã."
Lục Diên: "Nếu gã ta không bắt máy thì sao?"
Dụ Trạch Xuyên: "Vậy cứ gọi đến khi gã bắt máy mới thôi."
Lục Diên nhướng mày: "Anh không sợ em nhân cơ hội báo cảnh sát à?"
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì nhìn anh, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sinh-ton-trong-truyen-nguoc/2755825/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.