Cuối cùng Tiết Tấn cũng đi, không rõ y có nổi sát tâm với Lục Diên hay không nhưng tóm lại là trên mặt nhìn không ra. Hơn nữa, chẳng biết có phải vì Tiết Tấn đã mở lời nên quản lý Trần không còn gây khó dễ với Lục Diên nữa mà chỉ hung dữ lườm anh một cái rồi bỏ đi.
Lục Diên ngồi tại chỗ, không hề thấy vui vẻ vì thoát được một kiếp mà cúi đầu im lặng suy nghĩ.
Xong rồi, chẳng lẽ ván thứ hai này anh sẽ chết trên tay Tiết Tấn?
Đối phương có tiền có thế, có dao có kim, mình lại không được báo cảnh sát, thế thì còn chơi cái khỉ gì nữa.
Giang Khang Khang không biết Lục Diên đang nghĩ gì, hắn ta kéo cái ghế lại gần, lặng lẽ chọc cánh tay Lục Diên, giọng nói đầy vui vẻ: "May mà sáng nay tổ chức họp hội đồng quản trị, quản lý Trần lo chuyện ầm ĩ nên mới thôi, chứ không chuyện này không dễ dàng cho qua vậy đâu."
Lục Diên vô thức hỏi lại: "Họp hội đồng quản trị gì?"
Giang Khang Khang nhìn anh tỏ ra quái lạ: "Thì dự án khai thác du lịch đảo kia đó, chuẩn bị hơn nửa năm nay rồi, Chủ tịch Tưởng muốn phát triển mảng du lịch nhưng đám cổ đông kia cho rằng vốn đầu tư lớn quá nên vẫn luôn không đồng ý, hôm nay mở cuộc họp là vì muốn bỏ phiếu biểu quyết chuyện này, thế nên Trần Bái Bì mới không dám làm to chuyện sợ hỏng việc."
Không biết có phải vì muốn chứng minh lời hắn ta nói hay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sinh-ton-trong-truyen-nguoc/2755817/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.