Căn phòng trọ chật hẹp, không khí ngột ngạt ẩm ướt, sau khi bật điều hòa, nhiệt độ giảm đột ngột nhưng cơ thể lại nóng lên từng chút một, đồng thời còn có cảm giác lúng túng khó nói thành lời.
Dụ Trạch Xuyên nằm trên ghế sô pha, kéo vạt áo hoodies lên ngậm vào miệng, vòng eo săn chắc lộ ra ngoài không khí, trắng đến lóa mắt, điều này cũng khiến cho vết thương dài một tấc kia trông càng thêm đỏ rực dữ tợn.
Không hiểu sao Dụ Trạch Xuyên lại có cảm giác khó chịu như bị người ta lột sạch quần áo, hắn nhíu mày nghiêng đầu quát: "Nhanh lên!"
Giọng khàn khàn, mơ hồ không rõ như thể đang vội vã hoàn thành nhiệm vụ gì đó.
Lục Diên ngồi bên cạnh ghế sô pha, tay cầm tăm bông với thuốc, im lặng suy nghĩ một lát rồi mở miệng: "Vết thương thế này có cần đến bệnh viện không?"
Dụ Trạch Xuyên không chịu được bộ dạng lề mề chậm chạp của anh, giọng điệu bực bội: "Cậu không dám thì để tôi tự làm."
Nói đoạn, hắn định giật lấy tăm bông trên tay Lục Diên, nhưng người kia lại nhanh nhẹn tránh được: "Anh chắc chắn không cần đến bệnh viện thật à?"
Nhìn ánh mắt lo lắng của Lục Diên, đầu ngón tay của Dụ Trạch Xuyên khựng lại, cuối cùng mới "Ừ" một tiếng không rõ cảm xúc: "... Không cần."
Năm năm sống trong tù nói cho Dụ Trạch Xuyên biết, vết thương kiểu này không cần đến bệnh viện, dựa vào cơ thể cũng có thể tự lành được.
Hắn lại nằm xuống sô pha lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sinh-ton-trong-truyen-nguoc/2755814/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.