Chương trước
Chương sau
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, nữ sinh cầm khiên nhanh chóng ổn định lại cứ như hoàn toàn không thấy gì hết, cô ấy quay người, mạnh mẽ thoát khỏi cái cảm giác toàn thân cứng đờ và lạnh như băng vừa rồi.

Vừa rồi chắc chắn không phải là phản xạ của cô ấy. Dù cô ấy có thấy bất kì thứ gì, có hoảng sợ đến đâu, cô ấy cũng đều không cho phép bản thân từ bỏ năng lực hành động như thế.

Vậy chỉ còn một khả năng... Trong lòng loáng thoáng có suy đoán, nhưng cô ấy vẫn tuân theo trực giác của mình, không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Vừa xoay người mới phát hiện ra trên ban công không chỉ có một cái mặt người quái dị.

Trừ cái bên ban công cô ấy đang từ từ bò lên, bên Việt Khung cũng có một cái mặt người quái dị khác, hơn nữa nhìn qua trông nó thậm chí còn to hơn, xấu xí hơn nữa.

Tình cảnh của Việt Khung hiện tại bết bát hơn nữ sinh cầm khiên nhiều. Vừa mới rồi gã ta cũng giống nữ sinh cầm khiên, cũng nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trên cái mặt khổng lồ đó, chỉ có điều những gương mặt ấy có nam có nữ, thuộc về rất nhiều những người trẻ tuổi khác nhau...

Điểm chung duy nhất của những người ấy chính là mới vừa chết trong tay gã ta không lâu trước.

Có gã béo trước khi chết đã phát cuồng chửi rủa, có thí sinh bị gã ta tiện tay giết, còn có cả chính những người bạn cùng phòng của gã ta đã chết trên ban công này.

Bất kể là gương mặt nào thì cũng đang ngoác miệng cười to trong im lặng, khóe miệng kéo đến tận mang tai đầy quái đản, vừa như vui sướng vừa như trào phúng, đôi mắt nhìn chằm chằm Việt Khung.

Có lẽ do tâm trạng thoáng kích động nên trong nháy mắt đó Việt Khung đã phản xạ theo bản năng, chờ đến khi gã ta kịp phản ứng thì đã không kịp thu hồi đòn tấn công mất rồi. Làn sương đen như con rắn đâm xuyên qua mặt người, lớp da xanh đậm mỏng dính bị xé rách một khe, chất dịch đỏ thẫm như máu chảy ồ ạt.

Sau khi bị tấn công chảy máu, những gương mặt quen thuộc kia lập tức biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại gương mặt với ngũ quan dị dạng cực lớn lúc đầu. Nhưng mà nụ cười trên gương mặt đó lại càng trở nên sâu sắc hơn.

Ngay sau đó, lan can vốn sừng sững bảo vệ ban công bỗng nứt ra một khe hở to đúng bằng vết thương trên cái mặt người!

- --------

"Đừng tấn công nó."

Đường Tâm Quyết chặn nắm đấm của Trịnh Vãn Tình lại, trong đầu tái hiện cảnh tượng tinh thần lực vừa quan sát được.



"Mỗi đòn tấn công của chúng ta lên nó đều sẽ chuyển thành sát thương thật vào lan can, nếu chúng ta đánh nát nó thì nó cũng có thể tiến vào ban công tấn công ta."

Trịnh Vãn Tình giật mình tỉnh lại: "Nguy hiểm thật, tớ vốn không hề muốn đánh nó, nhưng vừa nãy thấy dáng vẻ nửa người nửa quỷ kia chẳng hiểu sao lại thấy rất ngứa mắt muốn ra tay? May nhờ có cậu cản tớ lại!"

Đường Tâm Quyết: "Nó đang dụ dỗ cậu đó."

Cô nhìn cái mặt người khổng lồ đang nhúc nhích bên ngoài lan can, tuy rằng hai bên cách nhau hơn 1 mét nhưng vẫn cứ có cảm giác buồn nôn khi bị dán sát mặt.

Cô dừng lại một chút: "Thật ra nói theo cách nào đó thì nó đang tấn công chúng ta rồi."

Chỉ có điều lần này ảnh hưởng lên tinh thần các thí sinh.

Tấn công tinh thần?

Trương Du lập tức quay lại nhìn Đường Tâm Quyết: "Vậy chẳng phải là..."

"À." Đường Tâm Quyết cười khẽ: "Đây chẳng phải là đúng lúc đó sao."

Đúng là lũ lớn cuốn trôi miếu Long Vương*, hiệu quả y như lúc Cao Oánh định dùng tinh thần lực khống chế cô vậy.

*Theo truyền thuyết thì Long Vương là người làm mưa dâng lũ, lũ cuốn miếu Long Vương là làm điều thừa, điều vô ích (theo Baidu).

Là chả có hiệu quả gì cả.

Từ lúc tinh linh mặt người vừa mới xuất hiện, cô đã trực tiếp ngăn cản làn sóng gây ảnh hưởng tinh thần nó phát ra, nếu không hiện giờ không chỉ có mình Trịnh Vãn Tình bị ảnh hưởng rồi.

Bởi vậy nên hiện tại chỉ có mình cô nhìn thấy bóng dáng thay đổi liên tục trên mặt nó, lúc thì là Cao Oánh nhe răng cười dữ tợn, lúc lại là chim lợn cầm Đường đao đánh cận chiến, lúc khác biến thành dáng vẻ mấy con tinh linh vòng trước.

Những hình ảnh này hoàn toàn chẳng có tí ảnh hưởng nào với Đường Tâm Quyết, nhưng với những thí sinh không có tinh thần lực bảo vệ thì lại ảnh hưởng cực lớn.

Nhìn khắp hai tòa kí túc xá, đa số ban công đều không có bóng người, rèm cửa sổ kéo kín mít, chỉ có hơn chục phòng ngủ còn đang chiến đất hăng hái thì gần như toàn bộ đều đã không nhịn được tấn công tinh linh mặt người, sau đó không thể không gánh chịu hậu quả khi lan can mất đi sức mạnh bảo vệ.

"Là cậu... Cậu đến tìm tôi báo thù sao? Không, đừng tới đây, rõ ràng lúc ấy mưa lớn quá nên cậu tự ngã xuống mà, không liên quan đến tôi..."

Ban công một phòng ngủ ở tầng 1, nam sinh tuyệt vọng nhìn gương mặt đã chui vào ban công. Rõ ràng cửa sổ ở gần ngay sau lưng nhưng cậu ta cứ như bị ma ám, không hề lùi lại mà cứ đứng im gào thét, liên tục tấn công trút giận lên khuôn mặt người cực lớn kia như muốn giết chết nó vậy.

Nhưng càng khiến cậu ta tuyệt vọng hơn là những đòn tấn công đó rơi vào tinh linh chỉ thoáng chốc đã lành lại, làn da màu lam u tối sinh sôi vô cùng vô tận, nó ngọ nguậy không nhanh không chậm ép nam sinh kia vào đường cùng cho đến tận khi cậu ta đờ ra rũ tay xuống, dường như đã chấp nhận số phận.

"Tỉnh lại đi!"

Bỗng một tiếng quát trong trẻo vang lên, ánh mắt dại ra của nam sinh tỉnh táo lại ngay lập tức. Ngay sau đó, cậu ta bị tiếng gào thét sắc nhọn kinh hoàng xuyên thẳng qua lỗ tai.

Lỗ tai suýt thì điếc hẳn, mà cậu ta cũng hoàn toàn tỉnh lại.

Cái tiếng hét như tập hợp của vô số quỷ quái khóc lóc kêu gào lại mang theo một luồng tinh thần lực khiến người ta tai thính mắt tinh, cứng rắn khuếch tán tiếng hét lên gấp bội, làm cho người ta muốn ngất cũng ngất không nổi. Vất vả lắm mới đợi được đến lúc tiếng hét ngừng lại, thì thứ ảo giác kích động cảm xúc cuồng loạn vốn có cũng tuôn ra sạch sẽ qua lớp mồ hôi lạnh đầy người, không còn sót lại chút gì.

Không còn gì để lưu luyến nữa.

Trên ban công phòng 303, Quách Lương "Ọe" một tiếng, vịn lan can nôn khan từng đợt, không rõ đến cùng đây là di chứng của tiếng hét hay là của cái mặt người nữa. Nôn hết nửa phút anh ta mới yếu ớt ngẩng lên, nước mắt rưng rưng nhìn bạn cùng phòng hệ trị liệu vẻ mặt bình tĩnh kia: "Anh Bạch, sao ông lại có thể chỉ bảo vệ bản thân vậy? Tình nghĩa bạn cùng phòng của chúng ta đâu rồi?"

Nam sinh không nhanh không chậm thả ra một chiêu hồi máu tập thể, sửa lời: "Theo góc độ y học, người ta đây là đang sử dụng phương pháp lấy độc trị độc."

Xa xa, Đường Tâm Quyết cất cây thông bồn cầu. Kĩ năng tinh thần lực khuếch đại kĩ năng của cây thông bồn cầu quả nhiên hiệu quả gấp nhiều lần, chỉ có điều giờ không phải là lúc để quan sát cẩn thận. Tiếng hét vừa ngừng, cô ngay lập tức điều khiển đầu cao su phun nước lấp lỗ hổng trên lan can.

Trò thôi miên tinh thần bị phá hoại, lại mãi vẫn không tìm thấy cơ hội chui vào ban công, cái mặt người cực lớn bên ngoài phòng 606 đã tắt hẳn tươi cười, trở nên phẫn nộ và oán hận, ngũ quan vặn vẹo đến mức gần như không nhìn ra mặt người nữa, phun máu ăn mòn lan can như phát cuồng.

"Tìm được rồi!"

Trương Du bới túi đựng đồ lấy ra được một thứ, đôi mày buông lỏng như trút được gánh nặng, mở chiếc bình nhựa trong tay ra, lắc lắc chất lỏng dinh dính trong suốt bên trong.

[Dung dịch sửa chữa đồ đạc: Phòng ngủ ở lâu không tránh khỏi việc trở nên te tua xơ mướp, không mua nổi đồ mới, phải làm sao đây? Dung dịch sửa chữa đồ đạc sẽ giải quyết nỗi muộn phiền của bạn! Mặc dù dường như hãng này không có dịch vụ hậu mãi, nhưng hơn nhau ở cái giá rẻ.]

Đây cũng là một trong những thứ kì kì quái quái bọn cô rút thăm trúng thưởng được trong cửa hàng học sinh, chỉ mới bỏ ra dùng một lần lúc lắp đặt thiết bị phòng ngủ, không ngờ bây giờ lại có tác dụng.

Dung dịch sửa chữa đổ lên lan can hỏng lập tức đông lại lấp đầy chỗ hở. Vốn dĩ Trương Du cũng không chắc nó có tác dụng không nữa, nhưng nhìn vẻ mặt vặn vẹo của gương mặt quái dị thì hiển nhiên là nó rất hiệu quả.

Đối lập với vẻ rối loạn của những phòng ngủ khác, sau khi phòng 606 giải quyết nguy cơ lan can bị hỏng xong thì nhịp độ lập tức chậm lại. Thậm chí khi nhìn quái vật ánh mắt bọn cô còn có thêm mấy phần trào phúng.

Mà Trương Du, dưới ánh nhìn chằm chằm hung dữ của gương mặt người biến dị, cô ấy lại móc ra thêm ba bình dung dịch nữa.

Trương Du: "Đủ không? Không đủ còn nữa."

Gương mặt người biến dị: "..."

- -------------

Sau khi phòng 606 ổn định, những phòng ngủ bị công phá khác vừa tỉnh lại cũng hiểu rõ thế cục, chủ động lùi về lại phòng ngủ, buông tha hoạt động bắt tinh linh.

"Haiz, xem như tôi hiểu rồi, cái gọi là phần thưởng bắt tinh linh cũng tương tự như phúc lợi mà tư bản hứa hẹn, ưu đãi mà trung tâm thương mại tuyên truyền, giảm tải mà bộ giáo dục đề xuất, toàn là những thứ không thể thực hiện... Tất cả đều vô nghĩa!"

Quách Lương vừa tức giận bất bình tổng kết vừa quấn quần áo lên lan can. Cũng may có anh Bạch ở đây nên ban công phòng họ chưa bị công phá. Sau khi quan sát phương pháp giải quyết của phòng 606, bọn họ bắt đầu học lỏm theo tu sửa lan can, không có dung dịch sửa chữa thì dùng quần áo cũ quấn lên, thế mà cũng có tác dụng.

"Đây cũng là một trong những đường sống trò chơi để lại cho chúng ta." Trương Trì bình tĩnh phân tích: "Nếu có người vừa bắt đầu đã nghĩ được đến đây, sớm dán hết vật phẩm bảo vệ lên lan can với tường thì trong mắt quy tắc phòng đó sẽ trở thành bất khả xâm phạm."

Quách Lương càng cảm thấy phẫn nộ hơn: "Phải dự đoán được đến mức ấy mới có thể sống sót, vậy trò chơi còn kéo tôi vào làm chi, cho đủ số lượng hả? Cứ chọn tất cả những người có IQ trên 180 trên toàn cầu không được hay sao! Với lại nếu đã không thể giết thì sao mà bắt tinh linh tiếp được, trò chơi nát này cứ dứt khoát tuyên bố tất cả thất bại luôn cho xong."

Cơn tức xông lên khiến Quách Lương không cẩn thận lỡ tay bóp vỡ lan can cái rắc.

Gương mặt người biến dị nhân cơ hội lẻn qua khe hở chui vào, do nó quá gấp gáp nên trong lúc chen vào con mắt bị ép phọt ra ngoài, vừa vặn lăn xuống rơi vào tay Quách Lương.

"Hi hi." Gương mặt người biến dị dán mình bên cạnh Quách Lương toét miệng cười "Thân thiện".

Quách Lương: "..."

"Máaaaaaaaa!!!"

Trong tiếng hét vang vọng của nam sinh phòng 303, nữ sinh cầm khiên cũng thu hồi vũ khí, quyết định tạm thời lùi về kí túc xá.

Tuy nửa bên ban công của cô ấy không hề gì, nhưng nửa bên còn lại đã bị Việt Khung dẫn sói vào nhà, gương mặt người biến dị dán sát đất trải rộng ra cứ như muốn nuốt trọn cả cái ban công này mới thôi.

Sở dĩ cô ấy vẫn còn phòng thủ ngoài ban công, trừ để bắt tinh linh ra thì còn để xem Việt Khung có cố ý thí mạng bạn cùng phòng không. Nhưng cô ấy nhanh chóng nhận ra gương mặt người biến dị này tuy trông đầy ác ý nhưng lại không ra tay tấn công thí sinh, chỉ chăm chú ăn mòn ban công, nên dù Việt Khung có muốn thí mạng cũng không được.

Nhưng ăn mòn ban công để làm gì chứ... Từ giờ đến lúc kết thúc giải đấu chỉ còn có mấy phút nữa thôi, đám tinh linh biến dị này rốt cục muốn gì?

Nữ sinh cầm khiên không nghĩ ra, mà cũng lười nghĩ, đem kết quả khi quan sát tinh linh thông báo với Đường Tâm Quyết qua tinh thần lực, từ từ mở cửa lui về phòng ngủ.

"Đừng vội về phòng."

Giọng nữ trong đầu ngăn cô ấy lại.

Dù không còn bao nhiêu thời gian, giọng nói của Đường Tâm Quyết vẫn bình thản trước sau như một, khiến người ta khó lòng liên hệ đến những hành độc tàn nhẫn độc ác, đặc biệt là liên hệ với cây thông bồn cầu hét chói lói kia.

Đường Tâm Quyết nói: "Vòng bắt tinh linh này không liên quan đến đám tinh linh mặt người trên ban công của chúng ta. Tôi biết nói vậy có phần hơi khó hiểu," Đầu kia, Đường Tâm Quyết khống chế cọc băng bắn ra xa: "Thứ trên ban công này nhắm vào chúng ta mà tới, chúng nó không thể bị tiêu diệt. Số lượng tinh linh hoặc thí sinh chúng ta giết càng nhiều thì nó càng to lớn càng khó đối phó. Nhưng về bản chất, nó chỉ là một đáp án gây nhiễu, dù cho nó có mục đích gì thì đều không liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta."

Cọc băng mang theo một thứ quay về ban công, áo choàng đen của phòng 606 trĩu xuống một chút.

Cô nhếch miệng cười: "Nhìn thấy mấy gương mặt người bé bé rậm rạp chằng chịt đang bám đầy các bức tường bên ngoài không? Đó mới chính là mục tiêu của vòng này."

Nữ sinh cầm khiên giương mắt nhìn, vô số gương mặt người dính lên vách tường ngọ nguậy đen kịt như nhưng con đỉa, nhưng đa số thí sinh chỉ biết sợ hãi hoặc lo đối phó với mối nguy trước mặt, thậm chí còn chẳng quan tâm đến việc bắt giữ gì nữa.

Đợi đến lúc Đường Tâm Quyết vừa nói xong câu cuối cùng, cửa kính của các phòng ngủ lặng lẽ xuất hiện vô số gương mặt thí sinh dán vào nghe ngóng, trông kì dị chẳng kém gì đám tinh linh biến dị.

Trong lúc mọi người còn đang bán tín bán nghi, phòng 303 kiên trì cố thủ bên ngoài đã học tập theo, dùng đạo cụ khều một cái mặt nhỏ vào ban công, quả nhiên nó dễ dàng biến thành trứng tinh linh.

Thí sinh:... Má nó.

Khi bọn họ tràn ngập tự tin thì giải đấu đấm cho họ một cú cực mạnh. Đến khi bọn họ chấp nhận buông tha thì lại phát hiện ra đây là hoạt động tặng quà miễn phí?

Có để cho người ta sống nữa không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.