Edit: Nguyệt Ảnh
Hắn vừa dứt lời, Hạ Lãng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu. Vòm họng hắn ậm ừ một tiếng, nửa ngày mới ở trong ánh mắt càng ngày càng nghi hoặc của Quan Trình gian nan tối nghĩa nói: "Bọn em, không có giết người."
*
Khách sạn Nhân Ngư.
Chuyện ban ngày khách sạn xảy ra án mạng cơ hồ tất cả người chơi đều đã biết, cho dù không xem tin tức báo chí phát liên tục trong đại sảnh khách sạn cũng biết.
"Còn bốn vị khách nữa khi nào mới đến?" Lễ tân mặt đầy tươi cười đi tới dò hỏi.
Người chơi bị hỏi hoảng sợ, hắn bình tĩnh lại, trả lời có lệ: "Nhanh thôi."
Lễ tân gật đầu, sau đó lại rót thêm nước trà cho mấy người ngồi ở đại sảnh, cuối cùng trở lại vị trí của mình.
Cô ta không có trông cửa ra vào, mà là mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vào mấy người ở đại sảnh.
"Móa, định nhìn chằm chằm chúng ta bao lâu nữa!" Có người chơi thấp giọng mắng.
"Không muốn bị nhìn chằm chằm thì lên lầu về phòng đi." Nam nhân ngồi ở vị trí gần cửa sổ châm biếm mở miệng. Tóc hắn chải ba bảy, mặc áo sơ mi hoa quần jean, rất có cảm giác hoài cổ.
Người chơi bị nói không muốn cãi nhau, hơn nữa hắn xác thật cũng không dám đi lên một mình, vì thế chỉ đành quệt miệng, không để ý đến áo sơ mi hoa nữa.
"Này." Áo sơ mi hoa châm một điếu thuốc ngậm vào, ngón tay hắn nâng lên, chỉ vào người quấn băng vải đứng bên cạnh cửa sổ, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sinh-ton-bup-be/274253/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.