Quỷ dị như vậy, ai mà muốn mở cửa chứ.
Lạc Nhất Nhiên dứt khoát từ chối thiếu niên như thiên sứ ngoài cửa, cậu trợn tròn mắt nói dối: "Ngại quá, tôi đã ngủ rồi."
Ngoài cửa, thiếu niên nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt xanh xinh đẹp, hắn cũng không tức giận, chỉ dùng giọng điệu mềm nhẹ nói: "Tiên sinh, cho em vào đi mà."
Giọng nói sạch sẽ trong trẻo, không phải làm nũng nhưng hơn hẳn làm nũng, Lạc Nhất Nhiên cũng cảm giác lỗ tai mình phát nóng, cậu sửng sốt.
Cậu lặng im không nói, ảo thuật gia lại bắt lấy cơ hội. Hắn nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, sau đó bóp giọng mình thành giọng điệu so với thiếu niên bên ngoài còn mềm, còn ngọt hơn, hờn dỗi mà nói: "Thiếu gia, cậu định làm gì...... Là tôi không thể thỏa mãn cậu sao?"
"......"
Lạc Nhất Nhiên muốn nứt ra rồi, cậu thiếu chút nữa ngã từ trên vai ảo thuật gia xuống.
Thiếu niên ngoài cửa tuy mặt ngoài vẫn còn đang tươi cười, nhưng ánh mắt lại tràn ngập nghi hoặc, nhưng chỉ một lát sau hắn lại tỉnh táo lên, lông mày nhíu lại nói: "Tiên sinh, bên ngoài lạnh quá."
Nhân ngư ban ngày đẹp bao nhiêu thì hắn cũng đẹp bấy nhiêu, tuy nhiên đôi mắt hắn không có ngây thơ thuần khiết được như nhân ngư.
Thiếu niên không ngừng cố gắng, hắn tiến về phía trước một bước, nửa người trên dựa vào cạnh cửa, cổ áo kéo sâu xuống, lộ ra một mảng da thịt nhạt màu trước ngực.
"Tiên sinh, nếu không thì, ngài có thể cho tôi mượn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sinh-ton-bup-be/2197636/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.