Khoé môi Hoắc Lãng Triết khẽ cong lên. Ngay khi hai bàn tay nắm lấy nhau, Triệu Uyển Dư nhất thời giật mình. Cô có thể cảm nhận được thân nhiệt lúc này của Hoắc Lãng Triết, rõ ràng tay anh hiện đang rất lạnh.
Vẻ mặt Triệu Uyển Dư không khỏi ánh lên sự lo lắng, cô khẽ cau mày nhìn anh,
“Tay của ngài…”
Triệu Uyển Dư vừa mở miệng lên tiếng, Hoắc Lãng Triết đã rút tay về.
Tâm tư Triệu Uyển Dư theo hành động vừa rồi của anh mà trở nên lạnh lẽo.
Hoắc Lãng Triết làm vậy là có ý gì? Tráng mặt cô sao? Không đúng, nếu là tránh mặt cô, anh sẽ không bảo với Ôn Húc Nhiên dẫn cô theo, sẽ không nhìn cô bằng ánh mắt đầy mị hoặc đó.
Anh là có chủ ý?
“Mấy ngày không gặp, Triệu luật sư càng ngày càng đẹp.” Thấy đáy mắt Triệu Uyển Dư không chút che giấu mà nhìn anh. Hoắc Lãng Triết thỏa mãn, hơi nhếch môi cười, quay sang nhìn Ôn Húc Nhiên ngồi bên cạnh…
“Anh Ôn, có một nhân viên hết mình vì công việc như Triệu luật sư đây quả nhiên là điều ao ước của tất cả người làm trong giới kinh doanh.”
“Ha ha…” Ôn Húc Nhiên cười sang sảng, “Hoắc tiên sinh, ngài thật khéo nói đùa, luật sư Triệu của chúng tôi trông vậy thôi chứ vẫn còn nhiều điều thiếu sót.”
“Thiếu sót? Tôi lại thấy cô ấy quá hoàn hảo. Tác phong làm việc rất đáng ngưỡng mộ.” Hoắc Lãng Triết nở nụ cười đầy ý vị sâu xa. “Tôi đoán trong cuộc sống hẳn là chuyện gì cũng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-nguy-hiem-xin-dung-lun-sau/2946322/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.