Trong nháy mắt, tình cảm cuối cùng đã bùng nổ. Người phụ nữ Đàm Đồng yêu nhất, vẫn là Bạc Tuyết. Vì Bạc Tuyết, ông tình nguyện buông tay tất cả mọi thứ. Ông biết Bạc Tuyết chỉ muốn báo đáp sự chăm sóc của mình, nhưng ông vẫn không thể đè nén được khát vọng trong lòng. Ham muốn nguyên thủy của người đàn ông đã khiến lý trí hoàn toàn sụp đổ. Ông đặt mạnh Bạc Tuyết lên giường, chiếm lấy thân thể xinh đẹp kia, chiếm lấy một người con gái chỉ đáng tuổi con gái mình…
Bạc Tuyết hơi hơi run run. Bạc Tuyết nhẹ nhàng rên rỉ. Bạc Tuyết sợ hãi. Bạc Tuyết ôm lấy cổ ông…Tất cả, tất cả mọi thứ, mỗi lần ông nghĩ đến đều khiến cả người run rẩy!
Cho đến khi... Lôi Dận lại một lần nữa xuất hiện, phá vỡ cuộc sống bình ổn. Ông mang đứa trẻ đi, Lôi Dận cũng mang Bạc Tuyết đi. Tất cả đều là sự thật, ông không hề lừa dối Mạch Khê!
Cho tới nay, Đàm Đồng luôn canh cánh trong lòng hành động năm đó của mình. Đưa Mạch Khê tới cô nhi viện là điều bất đắc dĩ. Sau này, ông có đi tìm, nhưng cô nhi viện đó thật sự đã chuyển đi. Nhiều năm trôi qua, “Mạch Khê” trở thành nút thắt vĩnh viễn không tháo được trong lòng ông. Thậm chí, ông cũng đã tính toán tuổi mỗi năm của Mạch Khê, chỉ cần nhìn thấy một cô gái nào đó xấp xỉ tầm tuổi như vậy, ông đều nhịn không được mà phải quan sát.
Không ngờ tới, hai mươi năm sau, người thanh niên đã cảnh cáo ông đi xa khỏi nơi này lại quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-nguy-hiem-tong-tai-toi-ac-tay-troi/1245691/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.