Nước mắt, dọc theo gò má chảy xuống. Giờ khắc này, cảm xúc buồn bã vây chặt lấy cô. Chưa từng cảm nhận được tình yêu của cha mẹ, mà cô khi biết được mẹ lại chỉ có thể đến trước mộ này mà tưởng nhớ. Còn cha cô đâu? Cô không dám tưởng tượng, cũng không dám hỏi…
Nếu còn một sự khát cầu trong lòng này, cô tình nguyện mong rằng cha ruột mình là người khác, không phải là người đàn ông kia!
Hàn Á thấy thế, lập tức bước tới đỡ lấy Mạch Khê, đau lòng khuyên: “Tiểu thư Mạch Khê, trời sắp mưa rồi, chúng ta mau trở về thôi.”
“Con muốn ở lại một chút nữa…” Ngón tay run run của Mạch Khê nhẹ nhàng vuốt dọc tấm ảnh chụp trên bia mộ, tầm mắt lướt qua từng tầng Ngọc Sơn Bạc Tuyết lay động phía sau đó. Người đàn ông này…
“Mẹ, thực xin lỗi…"
Chuyện tới nước này, cô chỉ có thể dùng ba chữ này để biểu đạt tâm tình mình.
Hàn Á ở một bên thở dài, trong mắt toàn là vẻ đau lòng đối với Mạch Khê. Phía sau hai bác cháu còn có sáu bảy vệ sĩ, bảo vệ Mạch Khê an toàn.
Trước cổng nghĩa trang, một chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng lại. Tắt máy, một gã đàn ông cao lớn bước xuống xe, trong tay cầm một tập văn kiện thật dày. Gã bước dọc theo từng phiến đá, hướng thẳng về phía trước, cho tới khi nhìn thấy từng tầng hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết…
“Là tiểu thư Mạch Khê?”
Phía sau, một giọng nói trầm thấp vang lên. Mạch Khê nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-nguy-hiem-tong-tai-toi-ac-tay-troi/1245663/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.