Những lời nói của Mạch Khê đập mạnh vào Lôi Dận. Hắn tựa thân mình vào thành ghế sofa, ngay sau đó lại ngồi dậy, bàn tay to lớn phiền chán không chịu được, cào mạnh mái tóc đen dày. Một động tác như vậy, có thể dễ dàng nhìn ra tâm tư hỗn loạn của hắn.
“Mơ tưởng! Tôi sẽ không để cho em rời khỏi, em nên quên suy nghĩ này đi!” Hắn giận dữ nói vài câu như vậy.
Lời của cô khiến hắn đau lòng. Nước mắt của cô càng khiến hắn đau lòng hơn…
Đối mặt với lời nói thô bạo đó, Mạch Khê cũng không nói thêm một câu gì nữa, đáy mắt lạnh nhạt như loài hoa sen thánh khiết. Cô ngồi yên ở đó, không có một cử động nào, lẳng lặng nhìn dáng vẻ mệt mỏi phiền chán của hắn. Chỉ lẳng lặng…
Ánh mắt của cô gần như muốn bức điên Lôi Dận. Hai lời chưa nói, hắn lại bước đến lần nữa, hai cánh tay như kìm sắt giữ chặt lấy bờ vai cô, giọng nói có chút thô ráp khàn khàn, thậm chí, khi nghe được lại giống như một sự đau khổ giãy giụa mà thỉnh cầu...
“Khê nhi, chỉ cần chờ thêm một thời gian, cho tôi một chút thời gian!”
Thái độ khác hẳn với ngày thường, bàn tay to lớn của Lôi Dận thuận thế hạ xuống, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, theo bản năng mười ngón tay đan vào nhau.
“Nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt…” Hắn thế nhưng đã làm nên một sự nhượng bộ lớn nhất.
Sau đó, hắn không còn sức lực nào để nói thêm bất cứ điều gì, chỉ có thể nghe theo tâm tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-nguy-hiem-tong-tai-toi-ac-tay-troi/1245657/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.