Giờ khắc này, Mạch Khê bi thương đến chết lòng nên mới có thể nói ra câu đó với Lôi Dận, nói ra điểm khác nhau lớn nhất giữa loài người với loài sói. Nói xong câu đó, ánh mắt cô xẹt qua chút hối hận. Có trời mới biết, cô chỉ muốn tìm một cách nói mà thôi. Tối thiểu, cô không muốn như một đứa ngốc bị lừa gạt hết thảy.
Cứ như thể là, tất cả mọi người đều biết đáp án, chỉ riêng mình cô không hề hay biết, chỉ riêng mình cô không biết gì về điều mà mọi người đều biết.
Con người! Thường là lời nói trong lúc không đắn đo mới có thể sắc nhọn như thanh kiếm, mới có thể phá đi tầng bảo vệ của đối phương, thậm chí đâm thấu tâm can họ.
Gò má vốn xanh mét của Lôi Dận giờ đây lại càng thêm khủng khiếp, dường như càng lúc càng lạnh lẽo. Cảm giác không vui trong đáy mắt hắn, so với bình thường càng thêm lạnh lùng gấp mười lần, giống như sự phẫn nộ của ác quỷ Satan, muốn thiêu đốt hoàn toàn cô gái nhỏ trước mắt mình.
Nếu như là bình thường, Mạch Khê nhất định sẽ hiểu ý mà sợ hãi, tối thiểu, tim cô cũng vọt ngay lên cổ họng. Nhưng là hôm nay, quyết tâm của cô lại cứng rắn như sắt, thời điểm muốn biết được hết thảy này, cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Cho dù sợ hãi, cô cũng ép buộc bản thân mình phải kiên trì mà đối mặt.
“Trong mắt em, sói là tàn nhẫn, thậm chí không có tâm! Nhưng mà——“
Lôi Dận mở miệng, giọng nói trầm thấp đến dị thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-nguy-hiem-tong-tai-toi-ac-tay-troi/1245641/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.