Mạch Khê đổ bệnh nằm trên giường mấy ngày. Mỗi khi tỉnh lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra liền khóc cho đến khi ngất xỉu. Công ty DIO gọi điện thoại đến di động của Mạch Khê, mỗi lần đều do quản gia Hàn Á tiếp, cuối cùng phải thông báo bệnh tình của Mạch Khê, đồng thời bỏ đi buổi biểu diễn.
Trong tòa thành từ trên xuống dưới cũng không dám nhiều thêm một tiếng, bởi vì sắc mặt của Lôi Dận như vừa nuốt xong hỏa dược. Nếu ai không muốn sống trên đời này nhiều thêm một ngày thì cứ việc nhiều lời.
Cho đến ngày thứ tư, Mạch Khê mới hơi hơi tỉnh...
Mùi hoa nhàn nhạt vương vất trong không khí, nhẹ nhàng choáng lấy ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, tràn đến từng góc nhỏ của căn phòng. Thứ ánh sáng đầy sức sống tràn vào khung cửa sổ, qua lớp rèm mỏng mà chiếu vào, làm giảm đi sự u tịch nặng nề, mang đến chút dịu nhẹ bình yên.
Thời tiết có vẻ rất tốt, không giống ngày ấy, mưa dầm liên miên.
Trong nhất thời, ánh mắt Mạch Khê không thích ứng được với ánh sáng như vậy, đôi mắt lưu ly có chút mê man, theo bản năng kêu khẽ một tiếng. Thân hình bé nhỏ mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.
Ngay sau đó, một cánh tay của người đàn ông vây tới, phủ trên đầu vai hơi lạnh của cô.
“Tỉnh rồi?”
Tiếng nói trầm thấp như dòng nước ấm, thoáng qua như thứ rượu ngon thuần chất, lại quen thuộc làm người ta không rét mà run. Giọng nói này khiến Mạch Khê bừng tỉnh hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-nguy-hiem-tong-tai-toi-ac-tay-troi/1245615/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.