Mạch Khê vốn đã vô cùng bất an, lại còn bị nằm gọn trong vòm ngực cứng rắn của ai đó, cô cảm thấy như thể mình sắp bị đánh úp đến nơi——
Kỳ thực cô rất muốn thanh minh, rằng mình không hề cố ý đánh vỡ khung ảnh, nhưng chẳng hiểu sao lời nói đã đến bên miệng rồi lại chẳng thốt ra được chữ nào. Nhất là ánh mắt lạnh băng của cha nuôi vẫn đang nhìn cô chăm chăm, khiến từ ngữ cứ thế mà chui tọt trở lại.
“Tôi——” Môi Mạch Khê khẽ run rẩy, Lôi Dận chưa đợi cô nói xong đã nhanh chóng cầm bàn tay chảy máu lên xem xét, lông mày nhíu lại. Hắn ấn cô ngồi xuống chiếc sô pha rồi không nói không rằng, tiến thẳng về phía bàn làm việc.
“Cha nuôi——”
“Ngồi xuống!” Giọng Lôi Dận không có chút hơi ấm nào, dễ dàng đánh gục mọi nỗ lực của Mạch Khê trong việc hoàn thiện câu nói.
Mạch Khê cứ thấp thỏm không yên, một lần nữa lại bị bắt ngồi xuống. Xét tình hình thì cô hoàn toàn đuối lý, không thể chối cãi vào đâu được: ra vào phòng làm việc của hắn mà chưa được cho phép, đã thế còn đánh vỡ đồ…Thảm thật rồi! Thấy hắn đi qua những mảnh vỡ, tim cô chỉ muốn nhảy ra ngoài.
Khi cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thân hình bé nhỏ tưởng chừng sắp nghênh chiến với một trận mưa gió bão bùng, thì lại chỉ thấy Lôi Dận trực tiếp lấy đồ từ hộp cứu thương, bước qua vô số mảnh vỡ, xoay người tiến về phía cô.
Mạch Khê sửng sốt.
Làm sao lại có thể xảy ra chuyện hoang đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-nguy-hiem-tong-tai-toi-ac-tay-troi/1245606/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.