Anh là ông hoàng của em, từ lâu đài tráng lệ bước ra.Dấu hôn nơi em, cũng chỉ anh có thể nhìn ngắm.Hoặc giả như tiếng lòng tương tư, cũng chỉ anh mới nghe thấuđược.Thậm chí cho đến đến lúc chết đi.Yêu…Cùng nhau vượt qua đêm đen, tình ái nồng say…Anh nghĩ rằng mình có thể chết đi.Lại bởi vận mệnh nghiệt ngã cứ luân hồi.Nhất định em là con quay trong tay anh.Muốn rời điLại phát hiện mình hoàn toàn bất lực…
Sự xuất hiện của Nhiếp Thiên Luật khiến Mạch Khê mất ngủ.Trong cảm nhận của cô, Nhiếp Thiên Luật luôn chiếm một vị trí nhất định, đi cùng với một loại cảm kích mà lại giống như tình thân.Nhiều năm như vậy, rốt cục anh cũng xuất hiện. Nỗi bất an trong lòng cô như vơi đi nhiều, cảm giác rất an toàn.
Dưới ánh trăng, cô lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế trong vườn hoa, tựa như điều cấm kỵ trước đây đã chẳng còn quan trọng. Nhìn cả vườn Ngọc Sơn Bạc Tuyết, Mạch Khê mỉm cười ngọt ngào, chiếc váy trên mặc trên người cũng là do Thiên Luật thiết kế. Thiên Luật…tựa như ánh mặt trời phá tan đi làn sương mù mịt, mỗi khi nhớ đến đã thấy ấm áp rồi.
Ánh trăng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Mạch Khê, mái tóc quăn dài xõa xuống đầu vai. Đáy mắt cô tràn ngập ý cười, tựa như làn mây ấm áp, lại mang vẻ tươi tắn như mực nước nhuộm lên giấy Tuyên Thành…Bóng hình cô giữa Bạc Tuyết Viên tựa như bông tuyết phiêu dật trong không trung, đẹp không sao tả xiết.
Đột nhiên, tiếng bước chân trầm ổn phía sau đánh gãy dòng hồi ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-nguy-hiem-tong-tai-toi-ac-tay-troi/1245583/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.