Trương Thiên Phi cho rằng bản thân lầm rồi, nên liền ngẩn người. Nhưng Hồ Tần Nhàn lại đứng dậy, cười mỉm một chút với y, cực kỳ khách sáo. Trương Thiên Phi đành phải khách sáo gật đầu chào lại. Hồ Tần Nhàn nói: “Tôi đến làđể bàn mấy vấn đề trong game với bạn của anh.” 
Trương Thiên Phi khẽ nhếch khóe miệng cười cười: “À, vậy tôi không quấy rầy các anh nữa, hay là tôi ra ngoài, các anh cứ tiếp tục.” 
Hồ Tần Nhàn nói: “Không cần, đã trao đổi xong rồi.”Đuôi mắt khẽ liếc Lạc Thành một cái, Lạc Thành nắm chặt tay đặt trên đầu gối, giả dối cười he he với Trương Thiên Phi. Hồ Tần Nhàn đi về cửa chính, lại mỉm cười khách sáo với Trương Thiên Phi, Trương Thiên Phi vội vã tránh người, dõi theo Hồ Tần Nhàn ra khỏi cửa. 
Sau đó, Trương Thiên Phi giả bộ vôý hỏi Lạc Thành, Hồ Tần Nhàn cùng gã nói chuyện gì, Lạc Thành ấp úng né tránh nói: “Cũng, cũng không có gì.” Trương Thiên Phi không có hỏi lại, song ở trong lòng nghĩ, Hồ Tần Nhàn sẽ không đến mức bắt Lạc Thành gán thân trả nợ chứ. 
Buổi tối thứ hai, Trương Thiên Phi đang ăn cơm chiều, chuông cửa liền vang lên, mở cửa, Hồ Tần Nhàn đứng ở bên ngoài, khách sáo hỏi y: “Xin hỏi Lạc Thành cóở nhà không?” 
Trương Thiên Phi cười nhạt nói: “Có, có, để tôi gọi nó cho anh.”Để Hồ Tần Nhàn vào cửa, Hồ Tần Nhàn liền rất khách sáo: “Quấy rầy anh dùng bữa rồi.” Trương Thiên Phi đáp: “Không có gì, không có gì.” 
Lạc Thành nghe nói Hồ Tần Nhàn đến, lập tức vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-ngoai-y-muon/112602/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.