Chương trước
Chương sau
Đấu giá hội trôi về thời điểm cuối, những vật phẩm đẳng cấp ngày càng cao hơn xuất hiện khiến cho cuộc tranh chấp ngày càng khốc liệt. Mọi người đều đỏ mắt ra giá, không ai muốn nhường ai…

_ Hiệu quả hơn cả mong đợi nhỉ… cứ thế này không khéo ta có thể lũng đoạn toàn bộ Hắc Giác Vực a…

Nằm trên cơ thể mềm mại của Nguyệt Trinh và Nguyệt Như, Tiêu Lệ ung dung nhìn xuống quang cảnh náo nhiệt bên dưới khẽ lẩm bẩm.

Hắn cũng không ngờ người ở Hắc Giác Vực lại liều lĩnh như thế, dù táng gia bại sản cũng phải tranh hơn thua với cừu nhân của mình.

Bất quá điều đó nói cho cùng chính là quy luật sinh tồn của nơi hỗn loạn này. Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, thực lực mới chính là vương đạo.

_ A…

Đang suy nghĩ vu vơ, Tiêu Lệ bất chợt gầm nhẹ một tiếng, hai tay vịn chặt đầu của Lamia đang ngậm lấy tiểu Tiêu Lệ dưới thân hắn, sau đó mạnh mẽ phóng xuất tinh hoa vào trong miệng nàng.

_ Hừ... Lần sau nếu nàng còn dám so sánh phu quân của mình với nam nhân khác thì không phải chỉ "trừng phạt" đơn giản thế này đâu!

Tiêu Lệ vỗ vỗ vào bờ mông căng tròn của Lamia cười gian nói.

_ Nhưng mà... người ta... người ta vẫn muốn chàng tiếp tục "trừng phạt" người ta a…

Lamia nhanh chóng nuốt hết tinh hoa của Tiêu lệ, đôi mắt nheo lại nhìn hắn biểu thị chính mình còn chưa thỏa mãn.

_ Nàng vẫn ăn chưa no sao?

Tiêu Lệ bóp mạnh vào mông thịt của Lamia liếm môi nói.

Mấy ngày hôm nay, Tiêu Lệ tập trung gần như toàn bộ tinh lực vào việc bố trí đấu giá hội, chỉ có rất ít thời gian thư giãn cùng các nàng.

Hơn nữa, hiện tại đang là mùa sinh sản của Xà Nhân Tộc. Cơ thể của bọn họ trong thời gian này trở nên đặc biệt mẫn cảm và thèm muốn chuyện giao hoan. Không chỉ riêng Lamia, cả ba nàng Nguyệt Mị, Nguyệt Trinh, Nguyệt Như mấy ngày hôm nay cũng thường xuyên quấn lấy Tiêu Lệ.
_ Cũng không biết Medusa nữ vương thế nào…

Thất Thải Thôn Thiên Mãng từ khi theo Tiêu Lệ thì luôn luôn được ăn no ngủ kỹ, suốt ngày trốn trong tay áo hắn không chịu ra ngoài, cực kỳ ỷ lại vào Tiêu Lệ.

_ Phu quân… phu quân… chàng đang nghĩ gì thế?

Tiêu Lệ đang miên man theo đuổi suy nghĩ của mình thì bất chợt cảm thấy tiểu Tiêu Lệ hơi đau nhói. Không biết từ lúc nào, Lamia đang uốn éo bên dưới đã lại lần nữa ngậm lấy đại long thương của hắn, trong khi các nàng còn lại thì vây kín xung quanh, không ngừng lay gọi hắn.

_ Lamia, nàng làm gì thế?

Mặc dù Lamia chỉ cắn nhẹ, thế nhưng dù sao thứ đó vẫn vô cùng mẫn cảm. Tiêu Lệ bị đau thì không nhịn được híp mắt nhìn Lamia đang cười nguy hiểm nói.

_ Người ta chưa no nha! Phu quân lại không chịu cho người ta "ăn", người ta đành phải…

Lamia khẽ vươn lưỡi rắn thật dài liếm môi cười dâm nói.

_ Xem như ta sợ nàng!

Tiêu Lệ nói rồi lập tức đẩy ngã Lamia. Nhất thời, âm thanh rên rỉ tiêu hồn vang lên rồi lập tức bị che lấp bởi tiếng hò reo vô cùng ồn ào bên dưới phòng đấu giá.

Tiêu Lệ cũng không nặng bên này nhẹ bên kia. Sau khi đưa Lamia lên đỉnh Vu Sơn, hắn quay sang lần lượt chiếu cố cho Nguyệt Mị, Nguyệt Trinh, Nguyệt Như ba nàng khiến bản thân gần như sức cùng lực kiệt.

Theo thực lực của Tiêu Lệ và chúng nữ ngày càng tăng lên, Thanh Long bí pháp tầng thứ hai đã không còn đủ đáp ứng nhu cầu của hắn và chúng nữ.

Tiêu Lệ chỉ đành phải phân chia thời gian chung đụng cùng các nàng, không còn khả năng giường lớn cùng ngủ như lúc trước nữa.

Thỏa mãn xong bốn nàng, đấu giá bên dưới cũng đi đến vật phẩm cuối cùng chính là món áp trục lần này - Thạch Giáp Ma Vệ.

_ Hiện giờ đã là vật phẩm cuối cùng của ngày hôm nay rồi. Đây là một vật phẩm hết sức đặc biệt mà Tiêu Dao Các chế tạo ra, số lượng khá ít ỏi nhưng uy lực là cực kỳ khủng khiếp…Lôi Nhã chậm rãi nói. Ánh sáng xung quanh đột nhiên tắt đi, đài thủy tinh lại lần nữa hạ xuống. Từng làn sương khói mờ ảo lập tức phun ra phủ kín đài đấu giá.

Trong màn khói lung linh huyền ảo, đài thủy tinh rực rỡ ánh sáng lại từ từ dâng lên, một hình bóng hiên ngang như ẩn như hiện phía sau lưng Lôi Nhã.

_ Chư vị… đây là một con khôi lỗi do Tiêu Dao Các chế tác, gọi là Thạch Giáp Ma Vệ có chiến lực tương đương với Đấu Vương cường giả. Chỉ cần người sử dụng cung cấp đủ Huyền Tinh Thạch cần thiết, nó thậm chí có khả năng đấu một trận với cửu tinh Đấu Vương a…

_ Giá khởi điểm của con Thạch Giáp Ma Vệ này là một ngàn vạn kim tệ, mỗi lần nâng giá không thể thấp hơn năm mươi vạn. Xin mời chư vị ra giá!

Lôi Nhã cao giọng giới thiệu.

Có hiệu ứng của Phi Vũ Thiên Sương lúc đầu, các thế lực trong phòng đấu giá cũng không có yêu cầu lại thử nghiệm, nhanh chóng báo ra cái giá của mình.

_ Một ngàn hai trăm vạn! Các ngươi nãy giờ mua sắm lượng lớn đan dược và vũ khí, hẳn là không còn tài lực dư dả nữa chứ. Không bằng nhường cho Thiên Dược Phường chúng ta đi!

Mộng Cơ trưởng lão của Thiên Dược Phường cười quyến rũ nói.

_ Mộng Cơ, ngươi đừng nghĩ ai cũng là quỷ nghèo như bọn rác rưởi Ma Đao Môn! Viêm Tông chúng ta ra giá một ngàn năm trăm vạn kim tệ!

Một mỹ phụ khác mặt váy áo đỏ rực như lửa cao giọng báo giá.

Tuy nàng không hở hang như Mộng Cơ nhưng lại có một phen phòng tình khác, nhất là bộ ngực khủng bố như muốn xé áo mà ra của nàng càng thu hút ánh mắt của nam nhân, dù là Tiêu Lệ cũng không nhịn được liếc nhìn một lần.

_ Viêm Tông từ nãy đến giờ chỉ ngồi yên xem náo nhiệt, ta còn tưởng là Xích Mẫu Đơn ngươi lại bị nam nhân lừa hết tiền rồi chứ! Bất quá thứ này bản tiên tử muốn rồi! Thiên Dược Phường ra giá hai ngàn vạn kim tệ!

Nữ nhân gặp nhau thường rất khó hòa thuận, đặc biệt là mỹ nữ. Mộng Cơ vừa thấy mỹ phụ váy đỏ của Viêm Tông báo giá thì không chút lưu tình châm chọc, một hơi liền tăng thêm năm trăm vạn kim tệ.

_ Được ta chơi với ngươi đến cùng! Hai ngàn năm trăm vạn kim tệ!

Xích Mẫu Đơn cũng không chút yếu thế, đồng dạng tăng thêm năm trăm vạn kim tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.