Một đêm tìm kiếm mà không thu được chút kết quả đáng nói nào, Tiêu Lệ mệt mỏi quay trời về khách sạn nghỉ ngơi. Ngoại trừ việc cứu được Song Thủ Hỏa Linh Xà miễn cưỡng có thể xem là một điểm lợi tức. Về cơ bản, có thể nói chuyến đi đêm qua của Tiêu Lệ hoàn toàn công cốc...
_ "Trong nguyên tác, tiểu Viêm tử cứu được tiểu Thanh Lân trong tiệc sinh nhật của lão già Mặc Thừa nên chắc là hiện giờ nàng hẳn là vẫn an toàn."
Nằm trên đùi Vân Vận, Tiêu Lệ nghĩ thầm, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Đến trưa, Tiêu Lệ tỉnh dậy, đơn giản vệ sinh cá nhân một chút rồi gọi Vân Vận đang nhập định tu luyện cung xuống đại sảnh ăn trưa.
_ Nhị ca, có kết quả gì không?
Tiêu Viêm quan tâm hỏi Tiêu Lệ. Bởi vì sợ quá nhiều người sẽ gây náo động, Tiêu Viêm mặc dù rất lo lắng cho Thanh Lân nhưng cũng đành ở yên tu luyện trong phòng để Tiêu Lệ một mình đi điều tra.
_ Ta tìm được Song Thủ Hỏa Linh Xà của Thanh Lân đang hấp hối, may mắn vẫn kịp cứu sống nó. Thế nhưng tiểu Thanh Lân thì không có tung tích.
_ Bất quá theo một vài dấu hiệu ít ỏi, nàng có lẽ vẫn an toàn, ít nhất là đến trước khi lễ sinh nhật của lão già Mặc Thừa kết thúc. Hừ... lão giã đó dã tâm cũng không nhỏ đâu!
Tiêu Lệ hừ lạnh nói.
_ Làm gì phiền phức như vậy? Lấy thực lực Đấu Hoàng của ba người các ngươi, cứ trực tiếp xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-luan-hoi/2877198/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.