Nghe Tiêu Đỉnh trình bày rõ ràng đầu đuôi sự việc, Tiêu Viêm bỗng nhiên nhớ tới vị tiểu cô nương có Bích Xà Tam Hoa Đồng, vội vàng hỏi.
_ Thanh Lân đâu? Nàng không phải có một đầu tứ giai ma thú làm sủng vật sao?
Nghe câu hỏi Tiêu Viêm, trong lòng Tiêu Đỉnh hơi khẽ run rẩy. Hắn biết Tiêu Viêm rất quan tâm đến tiểu cô nương đáng yêu này. Nhưng vấn đề là...
_ Trước khi Sa Chi dong binh đoàn bắt đầu càn quét Thạch Mạch Thành một đoạn thời gian, Thanh Lân đi ra ngoài rồi không thấy trở về nữa. Ta đã thử phái người đi tìm. Theo một ít dấu vết để lại thì tựa hồ nàng đã bị người ta bắt cóc rồi...
Đăm chiêu một lát, rốt cuộc Tiêu Đỉnh vẫn là cắn răng nói ra sự thật cho Tiêu viêm biết.
Khóe mắt có chút run rẩy, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi. Hắn không nghĩ mình rời đi chỉ hai ba tháng, nơi này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
_ Tiêu Đỉnh, thời hạn đã tới, ngươi quy thuận hay là chết?
Tiêu Viêm còn đang định nói gì thì một tiếng hét lớn từ xa truyền tới. Một đoàn người khí thế hùng hổ kéo đến phía trước đại trạch của Mạc Thiết dong binh đoàn, dáng vẻ vô cùng hung hăng càn quấy.
Dẫn đầu đoàn người là một trung niên áo vàng, khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn. Hắn ngồi trên một cái kiệu lớn do tám tên Đấu Giả khiên đi, tư thái cao cao tại thượng như quân lâm thiên hạ nhìn về phía đại sảnh Mạc Thiết dong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-luan-hoi/2877185/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.