Sau khi lấy được đan phương và tài liệu của Phá Ách Đan, Tiêu Viêm đi vào một căn phòng yên tĩnh do Hải Ba Đông sắp xếp để bắt đầu luyện dược. Lão nhân cũng đi theo nhưng không có vào phòng mà chỉ lặng lẽ đứng phía ngoài hành lang chờ đợi. 
Tiêu Lệ không hề có hứng thú với việc luyện dược nhàm chán luôn đòi hỏi sự tỉ mỉ và tập trung cao độ. Hắn lười biếng dẫn theo Vân Vận đi dạo xung quanh cửa hàng bản đồ vốn chẳng có gì đáng chú ý này. Đôi mắt gần như dính chặt trên đôi hung khí đầy đăn cao vút trước ngực nàng. 
_ Tiêu Lệ chết tiệt, ngươi nhìn cái gì vậy? 
Nhìn thấy Tiêu Lệ nhìn chằm chằm ngực mình, trên khuôn mặt thanh cao thoát tục của Vân Vận hiếm thấy nổi lên từng rạng mây hồng, sẵng giọng mắng. 
_ Ngắm mỹ nhân… 
Tiêu Lệ thấy Vân Vận ngượng ngùng thì lại càng trêu chọc, đôi mắt không chút che dấu săm soi đồi ngực cao vút của nàng. Ánh mắt nóng cháy như thể muốn thiêu rụi lớp xiêm y phiền phức che đậy phong cảnh mỹ diệu. Bàn tay không biết từ lúc nào đã âm thầm đặt lên eo thon mịn màng của nàng khẽ vuốt ve. 
_ Hứ… chỉ giỏi miệng lưỡi trơn tru… 
Vân Vận nguýt hắn một cái hờn dỗi nói, làm như không nhận ra móng vuốt của Tiêu Lệ đang tác quái trên cơ thể mình, thế nhưng khuôn mặt thì lại càng thêm đỏ hồng như một quả táo chín. 
_ Trơn tru cũng được… miễn nàng thích là được… 
Tiêu Lệ thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-luan-hoi/2877176/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.