Nơi Tiêu Viêm chọn bế quan là một sơn mạch khá hoang vu nằm ở rìa sa mạc, Tiêu Lệ ngồi trên lưng Tử Tinh Dực Sư Vương cũng phải mất gần ba giờ mới đến nơi. 
Đây là một sơn động do thiên nhiên hình thành, vị trí sơn động vừa vặn ở chính giữa vách núi dựng đứng, nhìn xung quanh cơ hồ không có bất luận nơi nào có thể đặt chân. 
Đứng ở đỉnh vách núi nhìn xuống, bên dưới là vực sâu không thấy đáy được mây mù che lấp. Địa phương mà trên không chạm trời, dưới không chạm đất đúng là chỗ lý tưởng nhất để ẩn nấp. 
Người bình thường muốn vào sơn động này hầu như là không có khả năng. Bất quá Tiêu Viêm có Tử Vân Dực còn Tiêu Lệ thì có Phong Lôi Thiên Vũ, nơi này cũng không phải là quá khó để tiến vào. 
Bên trong sơn động diện tích cũng không lớn, chỉ vừa đủ để Tiêu Viêm sử dụng. Mặc dù sơn động không có ánh sáng rọi tới, thế nhưng có mấy viên Nguyệt Quang Thạch khảm trên vách động, ánh sáng dịu nhẹ cũng đủ để nhìn rõ cảnh vật bên trong. 
Hiện tại, Tiêu Viêm đã bắt đầu tiến vào quá trình dung hợp Dị Hỏa. Hắn ngồi yên trên Thanh Liên Tọa, toàn bộ tinh thần chìm sâu vào cơ thể, không ngừng đối kháng với Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. 
Bên ngoài, Tiêu Lệ cũng không nhàn rỗi. Hắn vận dụng Độ Kiếp Lôi vừa mới thu được tạo thành một quang hoàn bao bọc lấy Tiêu Viêm, lợi dụng lôi lực mạnh mẽ không ngừng kiềm chế Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-luan-hoi/2877172/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.