Tranh thủ lúc trời nắng, Kỷ Đường vội vàng tìm bộ váy trễ vai mới mua ra mặc vào.
Sau khi dạo phố với bạn bè cả buổi chiều, thấy sắp đến giờ hẹn, cô liền bảo tài xế đưa đến phòng vẽ. Lũ nhóc vừa tan lớp, Hạ An Viễn đang quay lưng về phía cửa, dọn dẹp dụng cụ vẽ bị chúng bày bừa, đôi chân dài thon thả thật bắt mắt.
Kỷ Đường không lên tiếng, rón rén bước vào, định hù Hạ An Viễn một cái, nào ngờ anh lại khẽ cười, cầm một xấp cọ vẽ quay người lại, khiến cô giật mình. “Lần nào cũng trò này, em tưởng mình vẫn còn con nít à.”
“Chẳng vui gì cả.” Kỷ Đường rụt tay lại, nằm ườn ra ghế sofa bên cạnh. “Anh Viễn, anh không thể phối hợp với em một chút sao?”
Hạ An Viễn quay người đặt cọ vẽ vào chỗ rửa: “Người anh toàn màu vẽ,” anh cười nhìn Kỷ Đường, “lỡ làm bẩn bộ đồ mới của em thì em lại khóc.”
Kỷ Đường cúi xuống nhìn bộ đồ trên người, hào hứng nói: “Đẹp không? Phải đợi đến hôm nay trời ấm hơn một chút em mới dám mặc ra ngoài đấy.”
“Đẹp.” Hạ An Viễn bắt đầu rửa cọ, giọng nói lẫn trong tiếng nước. “Chỉ là lá trên cây ngoài kia sắp rụng hết rồi, em ra ngoài khoác thêm áo khoác ngoài, lúc chụp ảnh chắc sẽ đẹp hơn đấy.”
Kỷ Đường nằm dài ra sofa, nghe vậy, cười khúc khích hai tiếng: “Chiêu này của anh giờ hết tác dụng với em rồi, mặc thế này em không thấy lạnh.”
“Có một kiểu lạnh gọi là anh trai em thấy em lạnh.” Hạ An Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022122/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.