Kỷ Trì bước về phía góc phòng tiệc, cách xa ban nhạc, tìm một chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống.
Hắn và Phó Hướng Minh kỳ thực không thường xuyên trò chuyện. Lần trò chuyện gần nhất vẫn dừng lại ở bức ảnh chụp ngày đầu tiên bộ phim của anh khai máy. Trong ảnh, Hạ An Viễn mặc đồng phục học sinh, ngồi bên cửa sổ lớp học nhìn ra ngoài. Dù gương mặt không biểu cảm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy anh nặng trĩu và buồn bã.
Phó Hướng Minh chú thích: Kỷ tổng ngài xem, tôi đã nói rồi mà, An Viễn sinh ra đã là một mầm non tốt cho điện ảnh. Bức ảnh này được Kỷ Trì lưu lại và ngắm nhìn rất lâu. Hạ An Viễn hồi nhỏ tuy gầy yếu non nớt, nhưng vì sớm tiếp xúc với xã hội, nên có phần trưởng thành hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Sự mâu thuẫn này thường lộ rõ khi anh ở một mình, và Kỷ Trì đã chứng kiến nhiều lần. Cảnh phim này khiến hắn bừng tỉnh, ký ức như chợt quay về thời học sinh. Bầu trời trong xanh, mây trắng, cửa sổ tòa nhà học đường phản chiếu ánh sáng, Kỷ Trì cùng Hứa Phồn Tinh và đám bạn đang ở sân vận động, ngẩng đầu lên liền thấy Hạ An Viễn gục mặt bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang ngẩn ngơ. Lúc này, cơn gió nhẹ thoảng qua, mái tóc trên trán anh khẽ bay lên rồi lại rơi xuống. Sân vận động và lớp học đều ồn ào náo nhiệt, nhưng anh vẫn luôn yên tĩnh, như một thước phim câm bị đóng băng. Lúc trở lại hiện thực, Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022116/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.