Đường hẹp, xe của Nhậm Nam không thể vào được, cậu đành theo chỉ dẫn của định vị, vòng vèo một hồi lâu mới tìm được nhà nghỉ mà Hạ An Viễn nói.
Từ xa đã thấy một bóng người ngồi lặng lẽ trước cửa, ánh đèn lờ mờ, Nhậm Nam chỉ nhìn rõ được hình dáng, nhưng linh cảm mách bảo cậu đó chính là Hạ An Viễn. Thậm chí cậu còn cảm thấy, bốn mươi phút trước, khi cậu gọi điện cho anh, anh đã ngồi ở đó rồi.
Nhậm Nam bước nhanh hơn, không khí lạnh lẽo của đêm đông tràn vào phổi, rồi lại hóa thành làn hơi ấm phả ra. Lặp đi lặp lại nhiều lần khiến khoang mũi cậu khô rát.
“Anh Viễn.” Còn cách vài bước, cậu không nhịn được gọi.
Hạ An Viễn quay đầu lại, khuôn mặt được ánh sáng từ biển hiệu cửa chiếu rọi, anh khẽ cười: “Cậu đến rồi.”
Nhậm Nam đứng trước mặt anh, nhìn khuôn mặt anh, hồi lâu không nói nên lời.
“Xin lỗi.” Giọng Hạ An Viễn khàn đặc, anh giải thích với Nhậm Nam, “Cúp máy rồi tôi mới để ý giờ giấc, bây giờ thật sự là quá muộn rồi. Gọi lại cho cậu mà cậu không nghe máy, lúc đó cậu đã lái xe rồi phải không?”
Nhậm Nam vẫn im lặng, cậu nhìn Hạ An Viễn một lúc, rồi lại chuyển ánh mắt sang nhà nghỉ cũ kỹ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Trần nhà, tường, gạch lát, tất cả đều phai màu, bong tróc và có những vết xước không thể lau sạch. Phía sau quầy lễ tân nặng nề, tối màu là một ông lão, cũ kỹ như chính nhà nghỉ này.
“Xin lỗi,” Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022094/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.