(không phải loạn xưng hô, 您 mang ý trang trọng, nên để “ngài”)
Hạ An Viễn vừa ngẩng lên đã thấy Kỷ Trì đứng ở cửa văn phòng.
Anh sững người, rồi chợt nhớ ra, suốt khoảng thời gian dài trong phòng nghỉ, anh hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tiếng động mở cửa nào từ bên ngoài.
Nhìn Kỷ Trì đăm chiêu nhìn lên không trung, không biết hắn đã đứng đó bao lâu rồi.
“Đường Đường… về nhà rồi sao?” Hạ An Viễn dè dặt hỏi.
Kỷ Trì không biểu lộ nhiều cảm xúc trên gương mặt, đây là kiểu im lặng thường thấy của hắn. Nhưng Hạ An Viễn vẫn linh cảm hắn đang không vui. Hai người đứng cách nhau một khoảng khá xa, anh không dám tùy tiện bước lại gần.
Vài giây sau, Kỷ Trì chuyển ánh mắt về phía Hạ An Viễn, ánh nhìn dần tập trung, trở nên đen thăm thẳm. Hắn không nói gì, cứ nhìn anh như vậy.
Ánh sáng ngoài cửa sổ rất đẹp, nắng thu dìu dịu, cả người Kỷ Trì đều tắm trong ánh sáng, nhưng Hạ An Viễn lại cảm thấy dường như hơi ấm ấy không thể sưởi ấm được hắn. Nhìn lâu, ánh mắt ấy giống như một con rắn vô hình bò ra từ băng giá, quấn quanh cột sống Hạ An Viễn, bò lên trên, siết chặt cổ họng anh trong cái lạnh thấu xương.
Chỉ cần chớp mắt một cái, có thể dễ dàng lấy mạng anh.
“Lại đây.” Giọng Kỷ Trì khàn đặc.
Hạ An Viễn không do dự quá lâu liền bước tới, nhưng bước chân rất chậm. Anh không hiểu sao chỉ trong vòng chưa đầy hai mươi phút, tâm trạng Kỷ Trì lại thay đổi nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022083/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.