Hạ An Viễn chớp mắt. Anh bất động, nhưng tâm trí dần hoạt động trở lại.
Ngủ? Đến nước này, Kỷ Trì vẫn bảo anh đi ngủ sao?
Trong màn sương mờ ảo, ánh mắt anh chạm vào Kỷ Trì – một ánh nhìn lạnh lùng, tĩnh lặng. Khoảng cách giữa họ không gần, nhưng anh vẫn mơ hồ thấy tóc mái Kỷ Trì khẽ rung khi cúi đầu. Trên gương mặt trưởng thành, anh tuấn ấy, d*c v*ng được kiềm chế một cách hoàn hảo.
Chợt anh nghĩ, phải chăng mình đang ảo giác? Khoảnh khắc này, sự lạnh nhạt của Kỷ Trì dường như tan biến, không còn thấy đâu. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hạ An Viễn: Giá mà mắt cứ mờ như vậy cũng tốt, không nhìn thấy vẻ thờ ơ của Kỷ Trì, anh có thể buông thả hơn một chút, đáng yêu hơn một chút.
Hạ An Viễn nắm lấy bàn tay Kỷ Trì vừa rút lại, kéo về đặt lên má mình. Anh hơi nghiêng đầu sang trái, hé môi, đầu lưỡi khẽ l**m ngón cái Kỷ Trì đang dừng ở khóe môi. Vị thuốc lá thoang thoảng, hóa ra Kỷ Trì vừa hút thuốc.
Kỷ Trì lặng lẽ nhìn anh.
Không thấy động tĩnh gì, Hạ An Viễn hơi nhướn người, ngậm lấy ngón tay Kỷ Trì, tỉ mỉ m*n tr*n nó bằng môi và răng. Mắt anh vẫn mờ, như ống kính hỏng không thể lấy nét, nhưng chính sự mờ ảo ấy lại càng làm đôi mắt anh long lanh, như chứa đựng cả một vùng nước hồ lấp lánh dưới ánh đèn đêm ấm áp.
Yết hầu Kỷ Trì chuyển động. Giây tiếp theo, anh đột ngột đưa tay ôm eo Hạ An Viễn, dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022050/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.