Cơn đau khô khốc khiến Hạ An Viễn không khỏi khom người, nhưng anh vẫn giữ được lý trí. Dù Kỷ Trì đối xử với anh bằng cách nào, anh cũng chỉ có thể chấp nhận, không được phản kháng.
“Không,” câu trả lời của Hạ An Viễn bật ra cùng với tiếng th* d*c. Anh đặt tay lên cạnh sắc bén của bàn đá cẩm thạch, dùng sức rất mạnh. Cơn đau buốt lạnh lẽo khiến anh trong tình cảnh khốn khổ này lại có được sự tỉnh táo chưa từng có. Anh biết mình phải trả lời câu hỏi này, dãy số Ả Rập kia chính là chìa khóa kiểm tra lời nói dối. Anh không thể nào dưới sự giám sát của chúng, lại tiếp tục dối lòng trước mặt Kỷ Trì.
Hạ An Viễn nghiến răng nói: “Chỉ với anh…” Anh cúi gằm mặt xuống, “Kỷ Trì, chỉ với anh.”
Kỷ Trì.
Dù là với Kỷ Trì hay Hạ An Viễn, tiếng gọi “Kỷ Trì” này cũng đã xa lạ suốt tám năm trời. Thậm chí khi thốt ra hai chữ này, Hạ An Viễn còn cảm thấy choáng váng chưa từng có. Những điều anh từng quyết tâm quên lãng, những điều anh luôn giấu kín với tất cả mọi người, những điều khiến anh đau đớn đến cào xé tâm can trong đêm khuya, tất cả đều bắt nguồn từ hai chữ “Kỷ Trì”.
Những cơn ác mộng, những sự dày vò, những hối hận và nỗi nhớ nhung cuồn cuộn, cứ như thể bao năm qua anh giả vờ không biết cách đọc và ý nghĩa của hai chữ Hán đơn giản này, là có thể coi như không tồn tại những thứ ngày đêm từng phút từng giây giày vò anh.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022043/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.