Liêu Vĩnh Nam vỗ vai Hạ An Viễn, mở cửa, Kỷ Trì vừa hay đi tới cửa phòng ngủ phụ.
“Kỷ tổng.” Liêu Vĩnh Nam chào hắn một cách thân mật. “An Viễn đã tỉnh, không có vấn đề gì lớn, vậy tôi về trước nhé. Ngày mai tôi chính thức đi làm, có việc gì đừng gọi trực tiếp, nhắn WeChat.”
Kỷ Trì gật đầu, Liêu Vĩnh Nam quay người, nhìn Hạ An Viễn một lúc, nở nụ cười khó đoán ý nghĩa. Y giơ tay, ra hiệu tạm biệt với Hạ An Viễn, trước khi đi còn dừng lại, ghé tai Kỷ Trì nói nhỏ: “À đúng rồi, cái đó… cậu ấy vừa mới khỏe lại, anh đừng hành hạ người ta quá, dạo này giữ gìn một chút.”
Kỷ Trì vẫn gật đầu, mặt không cảm xúc, hắn vẫn đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn Hạ An Viễn một cách lãnh đạm.
Đợi đến khi Liêu Vĩnh Nam đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người, Hạ An Viễn không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng cửa sổ, tiếng thở, tiếng máu chảy, tiếng tim đập, tất cả đều biến mất, tất cả đều không thấy. Anh cũng nhìn Kỷ Trì, nhìn khuôn mặt đã thay đổi và chưa thay đổi sau tám năm dài đằng đẵng, xuyên qua giấc mộng miên man. Anh cảm thấy nghẹt thở, hốc mắt dường như cay xè vì thiếu oxy, có thứ cảm xúc như dung nham, theo sự chuyển động của vỏ trái đất tràn ra miệng núi lửa, cuồn cuộn, muốn nuốt chửng cả trời đất.
Anh không thể cưỡng lại việc nhìn về phía đôi môi kia. Liêu Vĩnh Nam vừa rời đi, Kỷ Trì vừa xuất hiện, cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022041/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.