Vết sáng mỏng manh kia biến mất không còn tăm hơi, bởi vì Kỷ Trì đã rời đi từ lâu, ánh trăng tìm không thấy chủ nhân của mình, bị mây đen che phủ.
Hạ An Viễn cuối cùng cũng cử động, bước về phía trước một bước, nhưng vì chân bị tê cứng, suýt nữa thì ngã xuống đất. Anh kịp thời vịn tay vào tường mới giữ được mình.
“Anh Viễn?” Có người nghe thấy động tĩnh, vội vàng tìm đến, “Anh Viễn? Là anh ở đó sao?”
“Hầu Quân?” Hạ An Viễn bước ra khỏi vùng tối, “Sao lại tìm đến đây?”
“Hù chết tôi rồi!” Tuy Hầu Quân còn trẻ, nhưng cũng liếc mắt một cái đã nhận ra mấy người vừa chặn mình không phải là côn đồ bình thường. Cậu đoán Hạ An Viễn có phải đã đắc tội với nhân vật tầm cỡ nào không, vừa lo lắng vừa sợ hãi hỏi: “Anh không sao chứ?”
Hạ An Viễn xoay người cho cậu xem: “Không sao, một cọng tóc cũng không rụng.”
“An Viễn này, cậu đây là… đắc tội với ai vậy?” Vừa đi vệ sinh về, Lưu Kim Quý đã thấy Hầu Quân bị hai người đàn ông mặc đồ đen chặn lại. May mà hai người đó chỉ chặn họ, không cho họ đi tìm Hạ An Viễn. Không lâu sau thì họ rời đi, còn Hạ An Viễn thì mãi không quay lại, điện thoại cứ ở trạng thái tắt máy, không thể không khiến người ta lo lắng.
“Đắc tội?” Hạ An Viễn nghĩ thầm, mình chỉ ngồi đó uống hai chai bia, làm sao lại đắc tội với ai được. Anh lắc đầu, cùng bọn họ đi ra ngoài, nói đùa: “Anh Lưu, trí tưởng tượng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022021/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.