Trên công trường, những người đội mũ bảo hộ màu đỏ, hoặc là lãnh đạo cấp hai, hoặc là nhân viên kỹ thuật, đều bị đám công nhân coi là hạng người “quan to một cấp đè chết người”. Vì vậy, từ lúc người đàn ông bụng phệ đội mũ bảo hộ màu đỏ kia bắt đầu đi tới, cho đến khi ông ta hỏi Hạ An Viễn câu đó, bọn họ đều không để ý đến Hạ An Viễn.
Hiện trường im lặng một lúc lâu, đám người thô kệch không hiểu sao vị lãnh đạo này vừa đến đã hỏi đến mặt mũi của Hạ An Viễn, nhưng đã không bị thương vào mặt thì dù sao cũng là chuyện tốt.
Bọn họ nhìn theo ánh mắt của người đàn ông đội mũ bảo hộ màu đỏ kia, sau khi hỏi xong vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ An Viễn, phát hiện ra cậu nhóc mới đến có mấy ngày này không những không trả lời lãnh đạo, mà còn ngây ngốc đứng trước mặt lãnh đạo, nhìn chằm chằm vào mặt lãnh đạo một cách bất lịch sự.
Lưu Kim Quý sốt ruột, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nói chuyện đi chứ, lãnh đạo đang hỏi cậu kìa.”
Hạ An Viễn vắt óc suy nghĩ cũng không nhớ nổi đã gặp người này ở đâu, nhưng câu hỏi của ông ta có mục đích quá rõ ràng, khiến Hạ An Viễn không khỏi cảnh giác.
“Hạ An Viễn.” Anh mấp máy môi.
Người đàn ông đội mũ bảo hộ màu đỏ đợi anh trả lời xong, gật gật đầu, chỉ vào vết thương trên cổ anh, lại cười nói: “Mau đến bệnh viện xem sao đi, trời nóng thế này, nhiễm trùng để lại sẹo thì không tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022004/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.