Hầu hết các NPC đều sợ hãi Khương Uyển Nhi, khi bị uy hiếp cũng hết lòng trình bày mọi thứ mình biết, không giấu giếm nửa lời, nhưng vì sao họ lại không hề nhắc đến Diệp Vân Phong?
Chẳng lẽ họ sợ cái tên này sẽ kích thích mình nảy ra sát ý?
Nghĩ đến đây, Thời Tung cầm tấm ảnh mà cô Tư Lý đưa cho mình đi đến trước mặt nhóm NPC.
Vì đến muộn hơn giờ hẹn nên trông họ vô cùng hoảng sợ.
Khi nghe Thời Tung hỏi về Diệp Vân Phong, họ đều đồng loạt quỳ xuống, sắc mặt không còn chút máu, cả người run run rẩy rẩy.
Trong đám đông không ngừng vang lên tiếng thì thầm khe khẽ ——
"Cô ta nhớ ra rồi?"
"Chúng ta thật sự chết chắc rồi ư?"
...
Thời Tung tiến lên một bước, lạnh lùng hỏi: "Mau nói hết những gì các người biết về Diệp Vân Phong cho tôi. Ai nói được nhiều nhất thì tôi sẽ tha cho người đó."
Một NPC giành lời nói trước: "Tôi nghe mẹ tôi từng kể về cậu ấy... Cậu ấy là một người rất dịu dàng, khôi ngô tuấn tú, rất nhiều phụ nữ thích cậu ấy!"
Một NPC khác nói tiếp: "Cha tôi từng làm thư đồng của cậu ấy, đi theo cậu ấy đến thế giới bên ngoài. Cha tôi kể mỗi ngày cậu ấy đều tặng tiền, quà tặng cho những người ăn xin, hơn nữa còn làm rất nhiều chuyện tốt!"
"Có một lần cha tôi uống say, lỡ mất thời hạn kí hợp đồng khiến cậu Diệp phải bồi thường rất nhiều tiền. Nhưng cậu Diệp lại chưa từng trách mắng cha tôi một lần nào, ngược lại còn an ủi ông ấy."
"Cậu ấy lương thiện, hào phóng, là một quân tử thực thụ, cũng là người hiếm hoi không bao giờ phân biệt hay kì thị người ở khu nghèo."
"Cũng chính vì vậy nên cậu ấy mới gặp cô, yêu đương với cô!"
"Thế hệ trẻ của nhà họ Diệp chỉ còn một mình cậu ấy là con trai, cha cậu ấy bệnh nặng, cậu ấy đã phải gánh vác trách nhiệm của một trưởng tộc từ khi còn rất trẻ..."
...
Gió lạnh thổi vào mặt, ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống khuôn viên quảng trường, tạo thành những chấm sáng rực rỡ, giống như những vì sao rơi đầy mặt đất.
Lẳng lặng đứng giữa những chấm sáng linh lung, Thời Tung nghe từng lời của họ, bỗng sinh ra một cảm giác kì dị ——
Mình từng yêu một người, nhưng mình lại quên mất người đó.
Bây giờ mình chỉ có thể dựa vào vài ba câu của người khác để nhớ lại quan hệ của mình với người ấy.
Giống như đang chơi trò ghép hình, hình ảnh về Diệp Vân Phong dần rõ ràng hơn trong tâm trí Thời Tung.
Sức khỏe của cha Diệp Vân Phong không tốt, Diệp Vân Phong còn là con trai độc nhất, cho nên so với những hậu bối của gia tộc khác, hắn đã sớm tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Có lẽ vì vậy mà so với những người dân trong trấn, Diệp Vân Phong biết đến bình đẳng, không kì thị người ở khu nghèo, vô cùng lịch sự, lễ phép với những người giúp việc, làm việc cho gia đình mình.
Là một người chính trực, luôn ấm áp, dịu dàng, nhân phẩm đáng quý nên trông Diệp Vân Phong như đang tắm mình trong gió xuân. Không chỉ như vậy, hắn còn có một gương mặt tinh xảo, là đối tượng yêu thầm của vô số phụ nữ.
Đây là một người có thể dùng hai chữ "hoàn hảo" để hình dung.
Vì sao người này lại chết?
Thời Tung đang muốn dò hỏi thêm thì chợt thấy một NPC tức tốc đẩy hết người này đến người khác, chạy thẳng đến trước mặt anh.
Đó là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi.
Trên đầu cô xuất hiện vài dòng chữ bạc.
Có vẻ là một NPC quan trọng.
【 Thân phận: NPC 】
【 Tên: Vương Nhân Nhân 】
【 Thông tin nhân vật: Chị họ của cậu Vương, luôn bất mãn với việc cậu Vương cưới bạn, sau khi bạn đến sống ở nhà họ Vương thì cô ấy chưa bao giờ quay về nhà để gặp bạn 】
"Tất cả tránh ra. Mấy người sợ cô ta. Tôi không sợ!"
"Cùng lắm thì... Cùng lắm thì tôi xuống suối vàng cùng Vân Phong!"
Hai mắt Vương Nhân Nhân còn đầm đìa nước mắt. Cô nắm chặt hai tay, hung hăng trừng mắt nhìn Thời Tung: "Cô ép buộc chúng tôi, uy hiếp chúng tôi. Bây giờ còn dám hỏi về Vân Phong? Tôi không thể nhịn nổi nữa!"
"Không một ai dám nói thật đúng không? Tôi dám!"
"Cô là người đã giết Vân Phong!"
"Cậu ấy bị cô giết chết"
"Cô hài lòng chưa? Tới đây đi! Giết tôi đi!"
Nước mắt lã chã rơi, Vương Nhân Nhân oán trách: "Cô là đồ phụ nữ phẩm hạnh bại hoại, cô lăng loàn khắp nơi, cô xứng đáng bị xử tử!"
"Khi cô bị xử tử, mẹ của cậu ấy không đành lòng để cậu ấy nhìn thấy nên tìm cớ để cậu ấy ra ngoài làm việc. Cậu ấy không hề biết cô bị xử tử... Nhưng cô lại cho rằng cậu ấy phụ cô."
"Người làm sai là cô, vì không muốn chết, cô cũng căm hận toàn bộ thị trấn!"
"Cô không cam lòng, sau khi chết hóa thành lệ quỷ, cô phát điên, không nghe thấy gì nữa..."
"Cô cha rằng Diệp Vân Phong bỏ rơi cô, nên cô tàn nhẫn giết chết cậu ấy! Còn chưa đủ... Cô giết cậu ấy xong, cô lại giết toàn bộ người của dòng họ Diệp! Cho nên chúng tôi mới sợ cô như vậy!"
Vương Nhân Nhân nói: "Ngay trước tượng Trinh Nữ đây! Ba gia tộc lớn đã bỏ phiếu với toàn dân, ai cũng nghĩ cô xứng đáng bị thiêu chết! Ngay cả cha mẹ cô cũng đồng ý phải thiêu chết cô!"
Mười năm trước, toàn bộ thị trấn đều bỏ phiếu thuận việc xử tử Khương Uyển Nhi, Khương Uyển Nhi bị thiêu sống ngay trước tượng Trinh Nữ.
Mười năm sau, những người này lại quỳ gối, khóc lóc trước mặt Khương Uyển Nhi đã hóa thành lệ quỷ, van xin cô tha mạng cho họ.
Đúng là có chút mỉa mai.
Quay đầu, Thời Tung nhìn tượng Trinh Nữ.
Người phụ nữ được điêu khắc với bộ trang phục kín kẽ, trên mặt nở một nụ cười tiêu chuẩn, sắc mặt đằm thắm, không hề có tính công kích. Đây là tấm gương hiền lương thục đức mà những người phụ nữ ở trấn Trường Mệnh phải phấn đấu học tập theo, đồng thời là hình tượng đối lập với Khương Uyển Nhi trong những lời đồn đãi.
Nheo mắt, Thời Tung hỏi Vương Nhân Nhân: "Rốt cuộc tôi đã làm gì mà cô lại cho rằng tôi đáng chết?"
"Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi? Cô không biết giữ mình! Cô là vợ sắp cưới của Vân Phong, thế mà nhân lúc cậu ấy đi làm ở thế giới bên ngoài, cô lại dụ dỗ người đàn ông khác!"
"Người đàn ông khác?"
"Ý cô là... Cậu cả, cậu hai Lý, Vương Chí Ân, Trương Dã, đúng không?"
"Hay lắm, cô vẫn còn nhớ rõ! Đúng là một con đàn bà ác độc! Cô sinh ra ở khu nghèo lại muốn mượn hơi đàn ông ở khu giàu để làm chim phượng hoàng, cô không an phận mà luôn câu dẫn những người có tiền!"
"Vân Phong là người đàn ông hoàn hảo nhất. Cô không xứng với tình yêu của cậu ấy!"
Hét lên câu cuối cùng, Vương Nhân Nhân oán hận đến cực điểm nhìn Khương Uyển Nhi, sau đó bất ngờ chạy thẳng về phía tượng Trinh Nữ.
"Rầm ——!"
Trán của cô đập mạnh vào bức tượng đá, cả người bật ngã xuống đất, không còn động đậy nữa.
Thấy thế, nhóm người trên quảng trường liền nháo nhào bỏ chạy.
NPC sợ Khương Uyển Nhi bị chọc giận nên tức tốc chạy biến đi.
Vậy thì muốn sử dụng chiêu cũ, uy hiếp dân chúng để lấy manh mối đã không còn sử dụng được nữa.
Hệ thống cố ý xây dựng nhân vật như Vương Nhân Nhân... đúng là âm hiểm thật.
Nhưng Thời Tung đã nắm bắt đủ tin tức mình cần.
Trong góc nhìn của nhóm dân chúng, Khương Uyển Nhi là đầu sỏ gây tội của tấn bi kịch này.
Cô lăng loàn thành thói, đặc biệt thích leo lên giường của các công tử nhà giàu, cho nên sau khi yêu Diệp Vân Phong vẫn không biết giữ mình, tìm cơ hội câu dẫn người đàn ông khác.
Sau khi hành vi của cô bị bại lộ, cô đã khiến cho nhiều người khác tức giận. Cả thị trấn đều nhất trí cho rằng cô xứng đáng chết.
Mẹ của Diệp Vân Phong không đành lòng để con trai mình chứng kiến điều này nên tìm cách không cho hắn quay về thị trấn.
Cho nên Diệp Vân Phong không hề hay biết chuyện Khương Uyển Nhi bị thiêu sống.
Sau khi chết, Khương Uyển Nhi hóa thành lệ quỷ, nguyền rủa toàn bộ người dân ở thị trấn không thể sống quá 35 tuổi.
Cô cho rằng Diệp Vân Phong bỏ rơi mình cho nên giết hắn, đồng thời giết cả dòng họ Diệp.
Thời Tung hờ hững nhướng mày, quay đầu nhìn Tả Tam Khưu, cô Tư Lý, cậu cả nhà họ Lý.
"Bây giờ mọi người có suy đoán gì không?"
Tả Tam Khưu trầm tư một lúc lâu, nói: "Chuyện xưa đã khá rõ ràng, nhưng có một số chi tiết khá kì quái. Trước đó anh nói đúng, người của cả thị trấn không thể tốn sức diễn một vở kịch lớn như vậy chỉ đến cứu bốn người đàn ông sắp 35 tuổi như chúng tôi, như vậy họ làm thế là để hóa giải lời nguyền, cứu sống người dân ở đây."
"Nhưng vì sao... Vì sao bốn người chúng tôi kết hôn với Khương Uyển Nhi thì có thể hóa giải được lời nguyền?"
Thời Tung nhắc nhở: "Đừng quên, ngay từ ban đầu của nội dung cốt truyện này tôi đã là người chết. Điều này có nghĩa rằng tôi ở trong trạng thái lệ quỷ quá mạnh, họ không thể trực tiếp giết chết tôi. Nhưng ——"
"Nhưng sau khi hoàn thành bốn lần kết hôn, họ có thể giết chết anh!"
Ánh mắt của Tả Tam Khưu sáng bừng, cuối cùng cậu cũng đã nắm bắt được vấn đề mấu chốt.
Khương Uyển Nhi không thể kết hôn với Diệp Vân Phong cho nên sinh ra chấp niệm "khát vọng hôn nhân hạnh phúc".
Ngoài ra, cô còn có một nỗi uất hận thấu xương.
Chấp niệm và lòng thù hận quá nặng nên cô đã hóa thành lệ quỷ, có được một nguồn sức mạnh đáng sợ.
Việc mà Trưởng lão Cung và ba gia tộc lớn làm có lẽ là thông qua từng nghi thức kết hôn để dần giảm bớt chấp niệm và thù hận trong lòng Khương Uyển Nhi.
Chờ đến khi bốn nghi thức này hoàn thành, thù hận và chấp niệm sẽ biến mất. Đến lúc đó, cô không còn là lệ quỷ nữa mà chỉ là một oan hồn yếu ớt, bình thường.
Như vậy ai cũng có thể dùng những dùng cụ trừ ma quỷ đơn giản như kiếm gỗ đào, máu chó để tiêu diệt cô.
Cô chết, lời nguyền cũng không còn, những người trẻ tuổi ở thị trấn cũng sẽ sống qua năm 35 tuổi.
Tả Tam Khưu liền chia sẻ suy nghĩ trong lòng mình: "Suy đoán này không có vấn đề! Bốn lần kết hôn là nghi thức nhằm suy giảm oán niệm của Khương Uyển Nhi!"
"Mục đích của các gia tộc lớn là khiến cho cô ấy hồn phi phách tán!"
"Không tệ." Thời Tung nói: "Nhưng phương thức để tiêu trừ oán niệm của một dâm phụ là kết hôn cùng với những người đàn ông mà cô ấy câu dẫn..."
"Điều này có hợp lý không?"
Người Khương Uyển Nhi yêu mà không có được là Diệp Vân Phong.
Nếu tình yêu này khiến cô sinh ra một chấp niệm lớn lao biến thành lệ quỷ, chứng tỏ tình yêu của cô dành cho Diệp Vân Phong là khắc cốt ghi tâm, vậy thì vì sao khi còn sống cô lại đi câu dẫn người đàn ông khác?
Ngoài ra, toàn bộ thị trấn đều đồng ý xử tử cô. Người mà Khương Uyển Nhi hận có lẽ là toàn bộ thị trấn này.
Nhưng vì sao sau khi cô kết hôn cùng bốn người đàn ông cô từng câu dẫn lại có thể tiêu trừ lòng thù hận đó?
Thời Tung nhàn nhạt nói: "Khi phân tích tâm lý của Khương Uyển Nhi, chúng ta không nên dùng góc nhìn của người hiện đại để quy chiếu. Cô ấy lớn lên ở một thị trấn phong kín, nhận được sự giáo dục như Vương Nhân Nhân vừa tự sát. Cô ấy cũng sẽ thờ phụng Trinh Nữ, sống nghiêm nhặt, tuân theo tam tòng tứ đức."
"Cho nên khi bị thiêu chết, cô ấy cũng nghĩ mình có tội. Cô ấy nguyền rủa người dân nơi đây không thể sống quá 35 tuổi, chứ không nguyền rủa mọi người chết ngay lập tức."
"Cho nên dù Khương Uyển Nhi có hận người dân trong trấn đến mấy, sự hận thù đó vẫn có giới hạn, không đủ để cô ấy hóa thành lệ quỷ."
"Người mà cô ấy hận nhất... là bốn người đàn ông kia. Đây mới là lí có đến bốn lần nghi thức liên quan đến bốn người đàn ông này. Về căn nguyên của sự hận thù này, tôi đoán rằng ——"
Thời Tung đi đến trước mặt cậu cả nhà họ Lý.
Khi ánh mắt vừa chạm nhau, hắn ngay lập tức cúi đầu, biểu tình có vài phần áy náy.
Thời Tung nhìn hắn, nói: "Mười năm trước, bốn người các anh nhân lúc Diệp Vân Phong ra ngoài, hãm hiếp Khương Uyển Nhi."
"Không chỉ như vậy, sau khi bị phát giác, các anh còn quay ngược lại đổ tội cho Khương Uyển Nhi câu dẫn mình, nói cô ấy là dâm phụ không biết giữ mình, khiến cô ấy bị xử tử. Đúng không?"
Cậu cả nhà họ Lý giật giật khóe miệng, mặt không còn chút máu, một câu cũng không thể nói nên lời.
Đến đây, phần lớn sự thật đã hiện rõ.
Khương Uyển Nhi chưa từng phản bội Diệp Vân Phong, cũng không hề lang chạ khắp nơi, nhưng cô bị trưởng lão Cung thay đổi kí ức, cho nên trong lòng chỉ còn ẩn ức một chấp niệm về "khát vọng hôn nhân hạnh phúc".
Cô luôn chờ đợi được kết hôn với Diệp Vân Phong. Khát vọng này lại bị trưởng lão Cung làm cho biến chất, đặt lên trên người của bốn kẻ tội đồ từng hãm hiếp cô.
Cô căm hận bốn người từng chiếm đoạt thân thể của cô, sau đó còn ép cô đi tìm chết.
Trưởng lão Cung và cả ba gia tộc lớn đều khiến cho bốn người đàn ông này và cô mất trí nhớ, khiến cô không hận họ nữa.
Mười năm trước, dân chúng trong thị trấn cùng nhau thiêu sống Khương Uyển Nhi.
Mười năm sau, họ lại dệt nên một giấc mộng cho Khương Uyển Nhi.
Sâu trong giấc mộng đó, lòng tham đối với sắc đẹp được tô điểm thành nhất kiến chung tình; cường bạo được ngụy trang thành tình yêu.
Khương Uyển Nhi không hiểu rõ điều gì, bị những kẻ đứng sau giật dây từng bước yêu những kẻ từng hãm hại, vũ nhục mình, còn lần lượt kết hôn với họ...
Sau khi nắm rõ được mọi thông tin, sau lưng Tả Tam Khưu đổ mồ hôi lạnh.
Thậm chí cậu còn cảm thấy may mắn vì nhân vật của mình vẫn còn trong trạng thái mất trí nhớ. Nếu không cậu cũng ghê tởm chính bản thân đến chết.
Cậu không nhịn được mà nói: "Sao lại có thể tha thứ cho người từng hãm hiếp mình chứ? Còn yêu kẻ đó, gả cho người đó. Đây là logic giải quyết vấn đề của trưởng lão Cung?"
"Thực sự quá tởm lợm. Tôi thấy... trưởng lão Cung đúng là đáng chết!"
Một lát sau, Thời Tung xoay người rời khỏi quảng trường.
Tả Tam Khưu gọi anh lại: "Anh đi đâu thế?"
"Khách sạn Vĩnh Táng."
"Dâm phụ", "câu dẫn đàn ông" chỉ là lời bịa đặt do bốn người đàn ông kia ngụy tạo.
"Khương Uyển Nhi đồ sát cả nhà họ Diệp" cũng là lời nói dối do ba gia tộc lớn bịa đặt ra.
Nhân lực của nhà họ Diệp suy tàn, Diệp Vân Phong là người duy nhất có thể đảm đương cơ nghiệp của nhà họ Diệp lại qua đời, ba gia tộc còn lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lần lượt diệt sạch người nhà họ Diệp, phân chia mỏ khai thác vàng của nhà họ Diệp, sau đó đổ hết mọi tội trạng lên đầu Khương Uyển Nhi.
Đây mới là chân tướng.
Như vậy bây giờ chỉ còn một vấn đề cần xác minh.
Diệp Vân Phong có phải do Khương Uyển Nhi giết chết hay không?
"Anh đến đó làm gì? Ở chỗ đó rất nguy hiểm cho anh!" Tả Tam Khưu nhắc nhở.
Thời Tung nhàn nhạt nói: "Đến xem thử có thể gặp được Diệp Vân Phong hay không."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]