Bóng tối, chỉ có bóng tối không biên giới.
Giống như lúc mới tới, sau khi đóng cửa chỉ còn lại màu đen, ngay cả tiếng người cũng biến mất. Giang Húc đứng tại chỗ, nhắm mắt lại, nghe kỹ bên tai có tiếng bước chân.
Yo, yo, yo...
Nhẹ, nhưng âm thanh vô cùng rõ ràng.
Giang Húc nghiêng người hơi nâng tay, khuỷu tay bị đụng đến tê dại, đang muốn phản kháng liền bị đối phương áp chế trên mặt đất, không nghĩ tới khí lực đối phương lớn như vậy. Giang Húc chuyển sang dùng chân đá, đá loạn không hề có quy luật, cũng không biết là đá trúng xương cốt nào, chọc cho người nọ hít một hơi khí lạnh.
"Anh muốn chết sao?" Thái độ đối phương lạnh lùng, có mùi vị đặt đối phương vào chỗ chết.
Giang Húc thừa dịp này vội vàng rút lui, luôn cảm thấy thanh âm của người này rất quen thuộc.
Tốc độ của đối phương rất nhanh, nằm trên mặt đất duỗi dài cánh tay ôm bắp chân Giang Húc, hút thế nào cũng không rút ra được.
"Chỉ dựa vào chút bản lĩnh này?" Đối phương không bỏ qua, giơ cánh tay lên, khí lực lớn đến mức có thể kéo quần Giang Húc xuống, Giang Húc nhất thời cảm thấy tức giận, đây là chiêu thức vô lại gì đây?
Hai người đều không phải là phải người dễ dàng nhận thua, đánh nhau không có ý muốn dừng tay, không phân biệt được ai thắng ai thua, mệt mỏi thở hồng hộc nhưng cũng không chịu buông tay.
Giang Húc ngửa đầu, phát hiện người ẩu đả với cậu chính là Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-khuy-quang-vo-han-luu/2569386/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.