"Tôi cảm thấy nơi này thật đáng sợ..." Ngải Chính Thanh nhún vai, ôm hai cánh tay chà xát, da gà nổi lên toàn thân, nơi này rõ ràng kín mít, nhưng anh lại cảm nhận được một trận lạnh lẽo vô cùng mãnh liệt, nhịn không được dựa vào Giang Húc đang đứng bên cạnh.
Quý Hoài giống như xách gà con nắm lấy cổ áo hắn kéo sang bên cạnh. Sợ thì sợ, cọ thì lại không được.
Hệ thống phân định phạm vi khu vực cho bọn họ, nhưng phương thức phân chia này không khỏi có chút không tốt, làm cho bầu không khí nơi này áp lực hít thở không thông. Loại địa phương như bệnh viện, rất khó không làm cho người ta nghĩ đến những từ ngữ như 'bệnh tật', 'sinh tử', nơi này vừa đen vừa yên tĩnh, cho dù người có lá gan lớn cũng cảm thấy bất an.
Giang Húc đi dạo một vòng ở đại sảnh của lầu một, vị trí bên trái là nơi lấy thuốc, trên cửa sổ thủy tinh mở ra một cái ô nhỏ, chắc hẳn để thuận tiện cho dược sĩ lấy thuốc đưa cho bệnh nhân. Xuyên thấu qua lớp cửa sổ thủy tinh này có thể thấy rõ ràng những vỉ thuốc được sắp xếp bên trong, nhưng dược phẩm vốn nên chỉnh tề đặt trong tủ giờ phút này tất cả đều nghiêng ngả ngã xuống đất, hộp thuốc bị người giẫm bẹp, nước uống vỡ vụn bị nhuộm đen cả hộp.
"Nếu như trong bệnh viện này xảy ra tai nạn lớn gì đó, vậy thứ không nên bị người vứt bỏ nhất chính là dược vật, đây chính là thứ cứu mạng, dù thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-khuy-quang-vo-han-luu/2568936/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.