Tiểu Bát múc bùn đất từ bồn hoa vào trong bát sứ rồi nhanh chóng chạy vào hành lang, cô bé lấy từ trong túi ra hạt giống hoa đến từ thế giới tầng cạn, nhẹ nhàng vùi sâu vào trong lớp bùn đất.
Đôi mắt xinh đẹp đơn thuần nhìn chăm chú vào bát sứ, cô bé không nhúc nhích ngồi xổm dưới đất, hình như đang hiếu kỳ, không biết khi nào thì những bông hoa rực rỡ sẽ nở trên lớp bùn đất đầy mùi xác thối và âm khí.
"Tiểu Bát..."
Ngụy Hữu Phúc đứng ở bên cạnh cô bé, sau khi nhìn thấy hạt giống hoa được vùi trong đất, trong mắt lóe lên chút xót xa, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhìn về thành phố bị đêm đen bao phủ ở xa xa ngoài hành lang, Ngụy Hữu Phúc dựa lưng vào tường, nhớ lại những trải nghiệm gần đây.
Cuộc sống hoàn toàn tràn ngập tuyệt vọng rốt cục xuất hiện một tia sáng, mà người kia giống như là hạt giống hoa vùi trong bùn đất của cõi âm, hắn muốn nở rộ ở trên lớp đất đầy mùi xác thối và âm khí.
Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể, nhưng hắn vẫn luôn mang đến cho mọi người hy vọng đã mất từ lâu.
"Có thể cậu ấy sẽ không trở lại nữa."
Ngụy Hữu Phúc nhìn thế giới bên ngoài hành lang, nhìn đêm tối vô biên, trong lòng cảm thấy rất lạnh: “Mình còn tưởng rằng sau khi tới nơi này, cũng sẽ không bao giờ phải cảm nhận nỗi đau do mất đi người thân nữa, không ngờ..."
"Bành!"
Một tiếng vang rất lớn phá vỡ màn đêm âm u, tĩnh lặng, Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-he-chua-tri-cua-toi/1644167/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.