Hàn Phi không ngờ món quà sinh nhật cuối cùng của ba mẹ Ứng Nguyệt dành cho con bé lại đặc biệt đến thế. Giờ hắn cũng có thể hiểu rõ vì sao sau khi hóa điên, Ứng Nguyệt vẫn nhớ rõ món quà này.
"Lệ Tuyết, chị có biết món quà đó giờ ở nơi nào không?"
"Sau khi lấy giác mạc ra, đặt nó vào trong dung dịch dinh dưỡng đặc biệt thì có thể giữ được tối đa 6 tuần. Lúc đó, bác sĩ đề nghị lập tức tiến hành giải phẫu mắt cho Ứng Nguyệt. Nhưng ba mẹ của Ứng Nguyệt không may qua đời, người giám hộ tạm thời là Ứng Thanh Mai đã quyết định tạm hoãn giải phẫu vì nhiều nguyên nhân."
"Là vì tiền chữa bệnh sao?"
"Chị cũng không rõ! Sau đó, giác mạc của ba mẹ Ứng Nguyệt hết hạn sử dụng. Vì cảm thấy Ứng Nguyệt quá đáng thương, bác sĩ trong bệnh viện đã quyết định phạm luật, bỏ giác mạc của ba mẹ Ứng Nguyệt vào một cái chai nhỏ, sau đó len lén đưa cho con bé."
"Chị có biết cái chai đựng giác mạc đó để ở đâu không?"
"Để chị gọi điện thoại tra dùm em, lát nữa gọi lại cho cậu sau nhé." Sau khi cúp điện thoại, chưa được vài phút sau thì Lệ Tuyết bèn gọi lại: “Là con gái của Ứng Thanh Mai! Con bé này đã đổ dịch thể trong cái chai của Ứng Nguyệt vào hồ cá, sau đó đổ nước của bể cá vào trong cái chai."
"Con ranh khốn kiếp!" Giọng của Hàn Phi trở nên cay nghiệt, song hắn lại nhanh chóng hồi phục bình thường: “Con gái của Ứng Thanh Mai sẽ phải chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-he-chua-tri-cua-toi/1644127/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.