Hàn Phi chỉ cần kéo dài đủ thời gian là có thể ‘quit game,’ nhưng con quỷ bám theo phía sau hắn lại không làm được như vậy. Cho nên, Hàn Phi rất nghiêm túc muốn đóng cửa. Vào thời khắc quan trọng, con quỷ bám theo phía sau Hàn Phi quả quyết lựa chọn từ bỏ hắn, thậm chí bản thân nó còn từ bỏ luôn gần một nửa cơ thể, liều mạng muốn thoát ra từ khe hở trên cửa phòng. Chịu đựng bóng tối quấn lấy cơ thể, Hàn Phi không chờ được trợ giúp. Hắn cũng đưa ra một quyết định vô cùng quả quyết, khi bàn tay của hắn đang định mở cửa ra chợt đóng sầm cánh cửa lại ngay. “A!!!” Sắp thoát được ra ngoài lại bất ngờ bị Hàn Phi đâm sau lưng, con quỷ kia tức điên lên - cả tầng lầu đều có thể nghe tiếng thét chói tai của nó. Chỉ thiếu chút nữa là có thể rời khỏi đây và để tạo ra cơ hội này, thậm chí nó đã từ bỏ gần nửa thân thể, nhưng ngay khi sắp thành công lại bị kẻ nhìn như vô hại nhất này chơi xỏ. Càng khiến nó bực bội hơn là - theo nó thấy - Hàn Phi rõ ràng đang ôm ý định chết chung với mình. Bản thân hắn không thoát được, dĩ nhiên sẽ không để cho kẻ còn lại thoát thân. Vì mất đi một phần cơ thể, con quỷ bám theo sau lưng Hàn Phi đã rất suy yếu. Nó vốn còn có thể chống lại chủ nhân của căn hộ 1051, giờ đã rơi vào thế yếu. “Mang tao đi chung!” Hàn Phi lên tiếng lần nữa, nhưng dường như câu này của hắn đã kích thích nghiêm trọng con quỷ ở phía sau. Đối phương thậm chí không thèm để ý đòn tấn công của chủ nhân căn hộ số 1051 nữa, chỉ chăm chăm bóp lấy cổ của Hàn Phi. “Mày còn là người sao?” Âm thanh âm u, lạnh lẽo lọt qua kẽ răng, con quỷ bám theo sau lưng thực sự muốn giết chết Hàn Phi ngay lập tức. Từ sau khi nó biến thành quỷ đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên nó tức giận đến vậy. “Mày có giết tao cũng không có biện pháp rời khỏi đây! Không bằng hợp tác cùng tao!” Hàn Phi nhìn thời gian đếm ngược trên bảng nhiệm vụ, dù thế nào đi nữa hắn vẫn phải kiên trì: “Trên người tao có bùa hộ mệnh! Chính là vật vừa mới tổn thương mày đấy! Mày giúp tao thoát khỏi trói buộc của căn hộ này, tao có thể mang mày cùng đi!” Bùa hộ mệnh của Mạnh Thi đã nát vụn, Hàn Phi chỉ có thể nói láo. Nhưng là một diễn viên, hắn giả bộ vô cùng giống, dù là từ thần thái hay giọng điệu đều biểu hiện vô cùng có sức thuyết phục. Con quỷ bám theo sau hắn cũng không muốn hồn phi phách tán. Nó khác với những con quỷ trong tầng lầu này, vẫn giữ được năng lực suy nghĩ. Song cũng chính vì vậy, nó vẫn còn giữ lại nhược điểm của “người” trên thân thể mình. Nỗi sợ hồn phi phách tán khiến nó phải cân nhắc, cuối cùng lựa chọn nghe theo lý trí. Bàn tay đang bóp cổ của Hàn Phi chậm rãi buông lỏng; ngón tay tựa như lưỡi câu ấy vươn tới trước mặt hắn, và dường như sợi dây thừng được hình thành từ bóng tối vô hình kia lại bị túm chặt lại. Trong phòng bỗng vang lên một âm thanh vô cùng rùng rợn. Rõ ràng là trong bàn tay kia không có gì cả, nhưng lại có âm thanh máu thịt bị xé nát vang lên từ trong tay của con quỷ ấy. Bóng tối đang trói buộc Hàn Phi đã bị xé rách. Nhưng ngay khi Hàn Phi sắp hoàn toàn tránh thoát, con quỷ phía sau hắn đột nhiên cầm lấy sợi dây thừng do bóng tối tạo thành kia rồi dùng hết sức đẩy mạnh Hàn Phi vào một góc phòng khách. Hai bên đều đang bày kế hãm hại đối phương. Con quỷ kia không định tin tưởng Hàn Phi; nó chỉ muốn Hàn Phi rời xa cửa phòng, không ngăn cản nó rời đi. Mà Hàn Phi ngay từ đầu cũng không hề tin tưởng con quỷ kia; hắn giả vờ như thế nhằm chuyển sự chú ý của con quỷ đó, để đối phương không lập tức giết chết mình. Dù ngã xuống đất, Hàn Phi vẫn không quay đầu ra sau. Hắn nhìn chằm chằm vào bảng nhiệm vụ, cắn chặt răng chờ đợi. “Sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi! Sắp rời khỏi trò chơi ngay lập tức rồi!” Nhiệm vụ ẩn chỉ còn lại hơn 10 giây nữa, đã đến thời khắc quan trọng nhất. Con quỷ vẫn luôn bám theo Hàn Phi kia đang dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng lao về phía cửa phòng, trong khi chủ nhân của căn hộ số 1051 cũng cố hết sức túm nó lại. Bị hai “người” kia phớt lờ, Hàn Phi không hề để ý đến nỗi đau đớn trên thân thể mà rút lui về phía sau, chọn vị trí sao cho thân mình tới gần cửa phòng. Lý do mà hắn làm vậy là để lần sau đăng nhập vào game, khoảng cách khi ấy của hắn sẽ tương đối gần cửa phòng. Thời gian đếm ngược trên bảng nhiệm vụ sắp kết thúc; con quỷ luôn bám theo phía sau Hàn Phi kia tiếp tục từ bỏ thêm một phần lớn bộ phận cơ thể của nó, rốt cuộc thành công mở ra một khe hở trên cửa phòng. “Gặp phải mày coi như tao xui xẻo! Hy vọng mày cũng có thể sống sót, vậy thì sau này tao có thể ‘báo đáp’ mày thật chu đáo rồi.” Con quỷ ấy nghiến răng nghiến lợi. Nói xong câu cuối cùng, nó dùng cái thân thể đã teo tóp đi rất nhiều so với ban đầu vì những lần chia tách ban nãy để chui trót lọt qua khe cửa. Nhưng điều mà tất cả mọi “người” đều không nghĩ tới là, con quỷ vừa mới ló đầu ra khỏi phòng bèn thét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết. Cũng ngay lúc đó, [nhiệm vụ ẩn] của Hàn Phi rốt cục đã hoàn thành. Suốt 15 phút không dám quay đầu lại, thời điểm này là lần đầu tiên mà Hàn Phi quay đầu nhìn về phía sau lưng mình. Cửa chính căn hộ số 1051 từ từ mở ra, một “người” có hình thể ngang ngửa Hàn Phi ngã gục xuống đất. Nó không có ngũ quan, trên gương mặt trống trơn cắm một con dao nhỏ dính đầy vết máu. Rốt cục, Hàn Phi thấy được hình dạng của con quỷ kia, nhưng hắn chẳng những không cảm thấy an tâm, ngược lại càng thêm hoảng sợ. Một cánh tay trắng hếu rút con dao nhọn ra khỏi gương mặt của con lệ quỷ, lúc này, có một người phụ nữ đang đứng trước cửa căn hộ số 1051. Móng tay và đôi mắt của cô đều là màu đỏ, ngoài lớp da mặt có thể nhìn thấy từng mạch máu nhô ra. Cô mặc áo khoác màu đỏ tươi, trên môi không biết là dính đầy máu hay do tô màu son đỏ như máu. Mái tóc đen gọn gàng bồng bềnh, những ngón tay tái nhợt còn đang nắm con dao nhọn rỉ máu, hình tượng này mang cho kẻ đối diện một vẻ đẹp bệnh hoạn khiến người kinh hãi. “Bé yêu, đến giờ ăn rồi.” Dường như giọng nói của người phụ nữ mang theo một loại ma lực nào đó,... vì âm thanh ấy vô cùng dễ nghe, nhưng lại không hợp với tuổi tác theo vẻ bề ngoài vốn có của cô ấy chút nào. Sau khi nói xong câu vừa rồi, người người phụ nữ này lấy từ căn hộ bên cạnh ra mấy túi rác, rồi ném vào căn hộ số 1051. Cảm giác trói buộc trên người của Hàn Phi lập tức biến mất; thấp thoáng một vài bóng đen lao về phía mấy túi rác mà người phụ nữ vừa ném vào trong nhà. Túi ny lon lập tức bị xé rách, máu me tung tóe - bên trong chứa đủ loại nội tạng của động vật và những món ăn kỳ lạ đã được nấu chín. “Khiến cưng sợ sao?” Người phụ nữ nhìn về phía Hàn Phi ở trong phòng: “Chị nuôi thú cưng trong phòng này, giống như người ta nuôi chó, mèo vậy đó. Chị luôn vất bỏ những thứ phế thải chưa xử lý xong vào căn hộ số 1051. Lâu ngày, dường như căn hộ này sống lại rồi bắt đầu chủ động đòi chị cho ăn.” Người phụ nữ cười híp mắt, giẫm lên những bóng đen trên mặt đất, dùng dao chặt lấy đầu của con quỷ không mặt. Sau đó, cô bèn ném thẳng cơ thể của quỷ không mặt vào căn hộ số 1051. Đôi tay ôm lấy cái đầu không có mặt mày, trông người phụ nữ có vẻ khá hạnh phúc. Nhìn người phụ nữ chắn ngay trước cửa, mí mắt của Hàn Phi nhăn lại. Hắn cố nén sợ hãi, đi tới trước cửa căn hộ số 1051 bằng một điệu bộ tự nhiên nhất có thể: “Em là khách trọ ở lầu dưới, lần đầu tiên qua nhà chị chơi, cũng không biết chị thích gì. Nhưng giờ thấy chị như thế này, chắc chị rất hài lòng với món quà mà em tặng nhỉ?” Đôi mắt đỏ tươi chuyển từ cái đầu “người” trong tay sang cơ thể của Hàn Phi, người phụ nữ có đôi môi đỏ như máu này nở một nụ cười vô cùng ghê rợn. “Đã rất lâu rồi, chị không hề nhận được món quà nào đáng yêu như thế này.” Cô mở cửa căn hộ số 1052: “Cưng rất hiểu chị. Và để cảm ơn, chị sẽ nấu cho cưng một bữa cơm nha?” “Vâng, em cũng muốn nếm thử tài nấu nướng của chị.” Để tăng độ thân mật, giờ Hàn Phi đành phải liều mạng thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]