Hàn Phi đã dốc hết kỹ thuật diễn cả đời để biểu diễn trong mấy phút ngắn ngủi vừa rồi. Hắn liên tục tự ám thị bản thân để nhập vai vào nhân vật hoàn toàn mới, nhưng dù có làm thế thì thân thể hắn vẫn sợ hãi đến run lẩy bẩy.
Đấy không phải là kỹ thuật diễn không tốt, chỉ là bản năng con người mà thôi.
Hàn Phi thở hồng hộc, nằm liệt trên giường, giờ chỉ cần nhắm mắt lại là hắn sẽ thấy chung quanh bị trẻ con bu kín.
“Mặc dù mình đã qua mặt được chúng nó, nhưng lần đăng nhập game sau mình vẫn sẽ xuất hiện trong gian phòng kia, nhỡ mà Khóc không giữ lời hứa thì làm sao giờ?”
Dùng sức túm lấy tóc mình, Hàn Phi cứ có cảm giác như não mình đang chết lâm sàng vậy: “Khóc không tìm thấy mình chắc chắn sẽ phát điên. Trước khi thoát game, mình có ám chỉ nó sang chỗ các hàng xóm khác trong khu tập thể để tìm mình; tình huống hoàn hảo nhất là lúc mình đăng nhập, Khóc đang ở nhà hàng xóm khác.”
Đó là con đường lui mà Hàn Phi để lại cho bản thân, nhưng hắn cũng biết khả năng này rất nhỏ.
“Khóc rất đáng sợ, lúc mình đối mặt với nó có thể cảm giác được nó vẫn luôn quan sát mình. Chỉ cần mình lộ ra một chút khiếp đảm và sơ hở, rất có thể sẽ bị nó xử lý thẳng cẳng.” Lúc này, dù đã trở về hiện thực rồi nhưng Hàn Phi vẫn cảm thấy không rét mà run khi nhớ lại tình cảnh lúc đó: “Cảm giác sinh mạng bị nắm trong tay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-he-chua-tri-cua-toi/1644062/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.