Động tác của anh rất chậm, âm thanh da thịt bị cắt ra, bị nghe thấy rất rõ ràng.
“Được! Tôi đồng ý, tôi đồng ý … … ” Lạc Phong không thể đánh bại anh được nữa, Hàn Cảnh Thìn chính là biết được nhược điểm này của hắn ta.
“Để tôi gọi người xử lý vết thương của anh xong đã, sau đó hai người sẽ được nói chuyện riêng … … “ Hắn ta ôn nhu ôm anh lên, lúc đi qua Noãn Noãn, chỉ lưu lại một câu lạnh lùng, “Các người đợi ở đây.”
Trong căn phòng riêng của Lạc Phong và Hàn Cảnh Thìn, thầy thuốc chuyên dụng của Yêu Kiều, đang xử lý vết thương cho Hàn Cảnh Thìn.
Nhìn bộ dáng anh cắn chặt lấy môi mình để nhịn đau, tim Lạc Phong bông lóe lên một ý nghĩ: liệu có phải mình nên buông tay không?
Cho dù có gian cầm anh ta thế nào, có tốt với anh ta thế nào đi nữa, trong mắt anh, vẫn là không nhìn thấy hắn ta, anh đối với hắn, chỉ có hận.
“Ưm … … ” Anh đau đến bật kêu thành tiếng, trong tim Lạc Phong mãnh liệt nhói một cái, nắm chặt lấy tay anh, muốn truyền cho anh chút sức lực.
Đôi tay này, một khi đã nắm lấy, hắn thực sự, không muốn phải buông ra nữa!
Hàn Cảnh Thìn gần như ngất đi, quá trình rút dao ra, thực sự là rất đau khổ, nếu như không cầm cự được, không một hơi rút ra được, thật sự sẽ rất có thể cứ như vậy mà chết đi.
Anh cố gắng duy trì ý chí của bản thân mình, có đau nữa, cũng phải nhẫn nhịn, mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531379/quyen-5-chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.