Những nghi ngờ trước đây, tất cả đều được giải thích rõ sau khi được
Noãn Noãn tường thuật lại.
Câu chuyện của cô, như một ván trò chơi, cũng như một ván số phận.
Tấn Tịch nghe cô nói xong mọi chuyện, lúc cô tường thuật lại, giọng điệu bình tĩnh như thể đang kể câu chuyện của người khác vậy, song sự bi
thương bên trong, Tấn Tịch vẫn nghe ra được, dường như từ lúc sinh ra,
đã có loại cảm ứng này với cô ấy rồi.
“Nếu như không có biến cố ngày hôm đó, tôi cũng sẽ không rơi vào hoàn
cảnh hiện giờ … …”
Cô cười chua xót, từ lúc nào, đã quen dùng nụ cười đến để biểu đạt cảm
xúc như vậy.
“Cho nên, ngày mai cô muốn tôi cùng cô đi tìm Hàn Cảnh Thìn? Tìm anh ta
làm gì … …? Cô, tình cảm đối với anh ta, vốn đã không còn tình yêu rồi
không phải sao?”
“Tôi muốn biết chân tướng việc năm đó, Hàn Dật Thìn hận tôi là vì Cảnh
Thìn, Ninh Nam hận tôi, tôi lại không biết vì lý do gì, tôi nhất định
phải tự mình từng chút từng chút tìm ra đáp án. Anh, sẽ giúp tôi chứ?”
Gương mặt cô lộ vẻ mong đợi, trên gương mặt như sứ kia, hơi hơi hồng
lên, mái tóc dài tùy ý mà rơi ở hai bên má, con ngươi đong đầy sương mù
nhìn anh ta, đẹp đến nỗi làm người ta ngưng thở.
Dù là khi trang điểm bình thường nhất, vẻ đẹp của cô vẫn thu hút chết
người.
Tấn Tịch cứ như vậy ngây ra nhìn cô, rất lâu sau, cũng chưa hồi thần lại được, anh ta cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531377/quyen-5-chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.